Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1203: Gặp Lại Cố Nhân

Khi nói chuyện, Độc Lang đã đuổi theo.

Cảm nhận được uy hiếp chết người từ phía sau, Sóc liều mạng chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh. Bỗng nhiên Phương Chính hô to:

"Dừng!"

Sóc phanh gấp lại, lúc này mới phát hiện, trên đầu đã có thêm một cái vuốt sói.

Độc Lang cười ha hả:

"Sư đệ, xem ra ngươi phải luyện tập nhiều hơn, tốc độ này hơi chậm đấy."

Sóc chép miệng, vẻ mặt đáng thương nhìn Phương Chính:

"Sư phụ, sư huynh ăn hiếp con! Sư huynh to như vậy, con có chút xíu, không công bằng!"

Phương Chính cười cười, không nói chuyện đó, mà nói:

"Lúc nãy con chạy 500 mét chỉ mất 15 giây."

Sóc đang ủ rũ, vừa nghe thế liền ngây người, sau đó không tin nổi:

"Nhanh vậy? Sao con có thể nhanh như vậy?"

Phương Chính cười:

"Một mình con chạy dĩ nhiên là không được. Không bị nguy cơ dí sát mông một lần, con vĩnh viễn không biết mình còn có thể chạy nhanh đến cỡ nào. Bây giờ, con đã rõ vì sao vi sư muốn công bố những tri thức y học này trong tương lai chưa? Nếu giới y học chịu nỗ lực, thì những thứ đó chẳng qua cũng là vật đã cũ mà thôi..."

Sóc nghe đến đó, đôi mắt tức khắc sáng lên:

"Đã hiểu!"

Phương Chính hài lòng gật gật đầu.

Sóc nói:

"Sư phụ muốn cho người ta áp lực, khiến bọn họ chạy càng nhanh hơn, đúng không?"

Phương Chính gật đầu.

Sóc chép miệng:

"Con vẫn tưởng người nước ngoài cũng là người, thì ra đều giống đại sư huynh, là sói. Sói đuổi người, người nhất định sẽ chạy càng nhanh..."

Phương Chính bỗng nhận ra, hình như có gì đó... sai sai. Thằng nhóc ngốc này lại hiểu lệch đi đâu rồi...

Độc Lang: "..."

...

Kỳ huyện trưởng phản hồi tin tức nhanh hơn Phương Chính nghĩ. Chưa bao lâu, Phương Chính đã nhận được cuộc gọi:

"Ý của bên trên là: Trên phương diện không nguy hại đến lợi ích dân tộc, sẽ nỗ lực đẩy y học và thuốc men ra toàn thế giới, tạo phúc cho toàn nhân loại. Chẳng qua, về mặt giá cả, sẽ dựa theo giá cả hiện hành để định giá."

Phương Chính nghe vậy bật cười, hắn chợt nhận ra, "bên trên" cũng "dễ thương" và thâm thúy phết.

Ngày nay, chi phí khám bệnh đắt đỏ, đa phần là do thuốc nội không đủ chất lượng, thuốc ngoại, thiết bị y tế tốt hơn được bán với giá cao ngất trời, cộng thêm các loại thuế phí, lập tức trở thành combo "táng gia bại sản".

Cứ tưởng bên trên không biết, hóa ra không phải không biết, mà là đã lẳng lặng ghi hết vào "sổ đen", chờ dịp "thanh toán" một thể.

Đương nhiên, Phương Chính cũng rõ, hắn nghĩ được thì bên trên cũng nghĩ ra, thả sói đuổi người cũng không phải là việc gì khó...

Tuyết rơi dày khiến nhiều nơi tắc nghẽn, giao thông không thuận tiện, nhưng các thôn dân lại cười như nở hoa. Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, đại tuyết chính là nước, đầu Xuân sang năm, chất dinh dưỡng đều sẽ theo tuyết tan mà thấm sâu vào lòng đất...

Phương Chính cảm nhận được không khí vui vẻ của Nhất Chỉ thôn, tâm trạng cũng phơi phới. Hắn cố ý tìm một phiến đá nhô ra ngoài vực sâu, sau khi bảo Hồng Hài Nhi dùng thần thông gia cố thêm, ngày ngày hắn đều ngồi trên phiến đá, cảm thụ không khí bốn phương, xem kinh thư, cũng rất không tồi.

Một ngày kia, có người tới cửa.

"Phương Chính trụ trì, đã lâu không gặp."

Phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc. Phương Chính không quay đầu, chỉ khẽ cười:

"Lý thí chủ, quả thực đã lâu không gặp."

Người tới đúng là đại minh tinh quốc tế, Lý Tuyết Anh.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, đeo kính râm và đội mũ len xinh xắn, bớt đi mấy phần nghiêm túc, thêm vài phần đáng yêu. Thấy Phương Chính không quay đầu, cô cũng không vội, cô thoải mái ngồi bệt xuống cái xe trượt tuyết, coi nó như ghế.

Lúc này Lý Tuyết Anh mới nói:

"Vẫn là chỗ của ngài tốt, như chốn bồng lai, thật thanh tịnh."

Phương Chính buông kinh Phật, quay đầu lại nhìn cô:

"Thí chủ, lại gặp chuyện phiền lòng?"

Lý Tuyết Anh gật đầu:

"Nếu chỉ là phiền lòng thì tốt rồi. Chuyện lần này, tôi thật sự không biết nên làm thế nào. Phương Chính, cho tôi chút ý kiến được chứ? Hoặc là, nghe tôi "đổ rác" một chút."

Phương Chính đứng dậy, đi tới đối diện, cũng ngồi xuống, mỉm cười:

"Thùng rác đã sẵn sàng. Thí chủ, mời bắt đầu."

Lý Tuyết Anh lập tức bị hành động của Phương Chính chọc cười. Cô tháo kính râm, lộ ra gương mặt gần như hoàn mỹ:

"Quả nhiên, không vui là tới tìm ngài, quyết định đúng đắn nhất."

Phương Chính chắp tay trước ngực, không nói gì, an tĩnh chờ đợi.

Lý Tuyết Anh thở dài:

"Ngài cũng biết, làm nghề này của chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền."

Phương Chính nhướng mày:

"Câu này nghe hay đấy."

Lý Tuyết Anh lườm Phương Chính một cái:

"Đừng có ồn!"

Phương Chính cứng họng...

Lý Tuyết Anh tiếp tục:

"Một năm tôi có thể kiếm được hơn trăm triệu."

Phương Chính lại nhướng mày:

"Câu này nghe càng hay hơn."

Lý Tuyết Anh trừng mắt:

"Tôi nói là... đô la."

Phương Chính giơ ngón cái, bái phục:

"Câu này mới thật sự là hay!"

Lý Tuyết Anh tức đến dậm chân:

"Ngài có tin tôi cắn chết ngài không!"

Phương Chính lập tức im miệng.

Lý Tuyết Anh nói tiếp:

"Tiền kiếm nhiều, kỳ thật cũng không dùng vào nhiều việc. Tôi biết, nói câu này, sẽ có nhiều người bảo tôi giả tạo... nhưng đây là lời thật lòng. Tiền tôi kiếm được đã đủ thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất của tôi rồi. Khi người ta thỏa mãn dục vọng của mình, điều họ muốn làm, kỳ thật rất đơn giản, chính là làm theo lương tâm, làm chút việc mà mình muốn làm."

Phương Chính nghe vậy, khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Từ xưa đến nay, người ta hay nói cửa nhà quyền quý rượu thịt thừa mứa, ngoài đường thì xương người chết đói, nhưng cũng chẳng mấy ai ghi lại việc những nhà giàu có mở kho phát cháo cứu nghèo. Đương nhiên, không phải người giàu nào cũng tốt, nhưng cũng không thể vì người ta có tiền mà nói người ta chẳng ra gì.

Tiền của họ cũng là nỗ lực mà có, vì sao họ không thể hưởng thụ, mua du thuyền, mua máy bay?

Cũng như người nghèo lĩnh lương, mua miếng thịt cải thiện cuộc sống, bản chất chẳng khác gì nhau.

Đương nhiên, tư bản thường đi đôi với tội ác, nên người xấu cũng không ít.

Nhưng phải thừa nhận, khi họ kiếm đủ tiền, thỏa mãn dục vọng tiền tài, sẽ có nhiều người đứng ở nơi cao mà cảm thấy mơ hồ. Họ không còn khát vọng tiền, mà là khát vọng được tán thành. Tán thành thế nào?

Thân phận, địa vị? Không phải, mà là một câu cảm ơn đơn giản.

Cho nên rất nhiều người có tiền, bất kể họ kiếm tiền bằng cách nào, khi tới một độ cao nhất định, liền sẽ đi làm từ thiện.

Có người là đoái công chuộc tội, có người là tích đức, có người đơn thuần là muốn làm chút gì đó.

Cho nên, từ xưa đến nay, kẻ có tiền làm việc tốt cũng không ít... chẳng qua, có thể để lại tiếng thơm, thì cũng không được mấy ai.

Còn về nguyên nhân trong đó, mỗi người mỗi lý do...

Trước mắt, Lý Tuyết Anh chính là người sau: kiếm tiền, đơn thuần là vì muốn làm chút gì đó.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương