Chương 1206: Tính Sổ
Phương Chính nói:
"Thí chủ, trên thế giới có rất nhiều loại người, nhưng trong mắt một vài kẻ chỉ có hai loại: Kẻ thù và người xa lạ."
Lý Tuyết Anh nói:
"Ý của ngài là?"
Phương Chính nói:
"Khi một người quên mất cảm ơn, thế giới của hắn cũng chỉ còn lại kẻ thù cùng người xa lạ. Nếu cô thật sự muốn giúp, thì phải giúp họ tìm lại lòng biết ơn đã mất. Chứ không phải cho họ tiền, nuôi dưỡng dục vọng của họ."
Lý Tuyết Anh hỏi:
"Tôi đây nên làm như thế nào?"
Phương Chính cười:
"Dựa theo lời bần tăng nói. Hãy làm 'Tuyết Ưng Nữ Vương', chứ đừng làm 'con bé Lý Tuyết Anh' của cái thôn này! Một nữ vương thì nên làm thế nào? Hẳn cô phải hiểu rõ hơn bần tăng chứ?"
Lý Tuyết Anh ngẫm nghĩ, gật đầu:
"Tôi hiểu rồi. Ân uy rõ ràng, và quan trọng là... cảm giác xa cách."
Phương Chính nói:
"Đi thôi."
Vừa tới nhà Lý Tuyết Anh, đám hàng xóm lập tức xông tới.
Mà Phương Chính, từ lúc vào thôn đã sớm thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương, khiến mọi người không nhận ra hắn. Hơn nữa, lực chú ý của tất cả đều tập trung vào Lý Tuyết Anh. Phương Chính tự động bị họ dán mác "trợ lý quèn", "loại ăn hại", nên chẳng ai thèm để ý.
Nhìn những người này bỗng nhiên tụ lại, nhìn những gương mặt không chút thiện ý kia, hơi thở của Lý Tuyết Anh rõ ràng có chút rối loạn. Ngay cả Phương Chính cũng có cảm giác đang bị một đàn sói đói bao vây.
Phương Chính chợt hiểu vì sao cô muốn chuyển nhà. Người thôn này hỏng thật rồi. Họ không còn là người, mà biến thành một bầy sói đói. Ở lại đây, nếu không đánh chết được sói, thì chỉ có thể bị sói ăn thịt.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị sáp lại gần, cái tên "trợ lý quèn" kia đột nhiên tiến lên một bước, chặn ngay trước cổng chính.
Một người gắt lên:
"Mày là ai? Tránh ra!"
Phương Chính nói:
"Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là, hôm nay Lý nữ sĩ về nhà thăm người thân, không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy. Nếu các vị có việc thì về trước đi, không thì chờ ở đây cũng được."
"Trở về? Ở đây chờ? Mày điên rồi sao?"
Có người nói.
Một gã đàn ông hói đầu cười khẩy:
"Mày biết mày đang nói chuyện với ai không đấy? Người ở đây, ai mà không nhìn Lý Tuyết Anh lớn lên? Nó có chuyện gì, chúng tao đều biết hết. Mày nghĩ thử xem, mày chặn cổng không cho bọn tao vào cũng được. Nhưng nếu bọn tao không vui, bọn tao "bóc phốt" hết mọi chuyện quá khứ của nó cho nhà báo, lúc đấy thì mày đừng có cầu xin chúng tao đi vào."
"Lão Tưởng nói đúng đấy! Thằng nhóc kia, mau tránh ra. Đừng cản trở mấy ông đây làm việc!"
Một lão già khác kiêu căng hét lên.
Phương Chính vẫn không dao động, mà lặng lẽ ra dấu với Lý Tuyết Anh. Ý tứ là, tới phiên cô.
Lý Tuyết Anh thấy vậy, sự hoảng loạn trong mắt đột nhiên lắng xuống. Cô cũng không biết vì sao, nhưng bóng dáng màu trắng trước mắt kia như một ngọn núi lớn, chỉ đứng đó thôi, mọi mưa gió đều bị chặn lại. Cô không sợ...
Sự lạnh lùng cao ngạo của Tuyết Ưng Nữ Vương đã quay trở lại. Một ánh nhìn lạnh băng quét về phía các thôn dân, những nơi nó đi qua, già trẻ lớn bé đều theo bản năng quay đầu đi, không dám đối diện. Ngay lập tức, họ dùng vẻ mặt phẫn nộ quay lại, như thể sự tránh né vừa rồi là một sự nhục nhã.
Một người phụ nữ cả giận:
"Lý Tuyết Anh, ánh mắt của cô là có ý gì?"
Gã hói đầu cũng nói:
"Đúng thế! Có kiểu nhìn bề trên như cô sao? Bố cô, Lý Hải Sinh, giáo dục con cái như thế sao? Bảo hắn ra đây!"
Nghe được lời này, ánh mắt Lý Tuyết Anh hơi dao động. Thế nhưng bóng dáng màu trắng trước mắt hơi nghiêng người, chặn tầm nhìn của gã hói đầu. Ánh mắt Lý Tuyết Anh lại trở nên kiên định. Cô lạnh lùng nói:
"Ánh mắt của tôi chính là mang ý không chào đón các người. Ngoài ra, tôi chính thức tuyên bố, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển nhà. Còn nữa, ai thiếu tôi tiền thì mau trả."
Lời này như một quả bom. Đám người đang ồn ào lập tức im bặt.
Một lúc lâu sau, lão Tưởng hói đầu mới phục hồi tinh thần:
"Lý Tuyết Anh, cô có ý gì? Có phải ở ngoài kiếm tiền, có danh tiếng liền ghét bỏ quê nhà đã sinh dưỡng ra cô không? Còn nữa, nhiều năm như vậy, không có chúng tôi giúp đỡ, cô có phát triển tốt được thế này không? Chúng tôi còn chưa đòi cô phí giúp đỡ, cô còn mặt mũi đòi chúng tôi tiền?"
Lão già kia cũng hùa vào:
"Đúng đấy! Hồi nhỏ nó còn sang nhà tao ăn dưa, tao có đòi tiền đâu!"
Một bà phụ nữ khác xen vào:
"Năm ngoái bố nó còn nhận của tôi túi củ cải đấy! Tôi cũng có đòi tiền đâu. Cô còn không biết xấu hổ đòi chúng tôi tiền?"
Nghe vậy, ánh mắt Lý Tuyết Anh càng lạnh hơn:
"Nếu các người đã muốn tính toán, hôm nay Lý Tuyết Anh tôi sẽ tính rõ ràng với các người một thể! Trần đại gia, tôi gọi ông một tiếng đại gia, hi vọng ông xứng đáng. Khi còn nhỏ tôi ăn của ông một miếng dưa, lúc ấy bao nhiêu tiền? Thôi, cứ tính là một tệ đi, một năm cho ông lãi gấp đôi, tính luôn là vay nặng lãi đi. Hiện giờ qua mười năm, một miếng dưa tôi trả ông 512 tệ, đủ chưa?"
Trần đại gia hơi há mồm. Một miếng dưa giá trên trời.
Lý Tuyết Anh lập tức nói:
"Nếu không có ý kiến, vậy được, tiền dưa cứ để đó. Chúng ta tới tính tiền ông đã nợ tôi!"
Nói xong, Lý Tuyết Anh lấy di động ra, mở loa ngoài, gọi cho trợ lý:
"Tra giấy nợ của Trần đại gia cho tôi, xem ông ta thiếu tôi bao nhiêu tiền."
Trợ lý lập tức tra, một phút sau:
"Chị Tuyết Anh, từ trước đến giờ Trần đại gia lấy lý do sửa nhà, con cái đi học, vợ ốm... tổng cộng đã mượn chị 18 vạn 3600 đồng! Đây là có giấy nợ, còn những lần vụn vặt không giấy nợ thì càng nhiều."
Lý Tuyết Anh nói:
"Trần đại gia, 600 đồng lẻ kia xem như tôi mua dưa. Số tiền còn lại, ông nên trả!"
Trần đại gia nghe vậy, mặt tái mét. Mười mấy vạn, đào đâu ra mà trả? Lúc này ông ta mới biết, bao năm qua, ông ta đã bất tri bất giác cầm nhiều tiền của Lý Tuyết Anh tới vậy. Cô không nói, chính ông ta cũng không biết!
Con số này như một cây gậy nện thẳng vào đầu ông ta, nói cho ông ta biết: Mày vay tiền! Lý Tuyết Anh không nợ mày, mà là mày nợ Lý Tuyết Anh!
Trần đại gia không hé răng.
Lý Tuyết Anh quay đầu nhìn về phía người phụ nữ:
"Võ đại nương, nếu bà muốn tính sổ, tôi đây cũng xin tính lại với bà!"
Võ đại nương mặt đỏ bừng, lủi ngay lập tức:
"Tính cái gì mà tính, hàng xóm láng giềng... Ờ, gà nhà tôi chưa cho ăn, tôi về trước!"
Mà lão Tưởng hói đầu bên kia cũng đã chạy trước một bước.
Những người khác thấy mấy người đi đầu câm miệng chạy mất, cũng xoành xoạch tan ngay.
Nhìn trước cửa sạch sẽ, Lý Tuyết Anh như đã dùng hết toàn bộ sức lực, thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Phương Chính vội đỡ lấy cô. Hắn biết, Lý Tuyết Anh không phải kiệt sức, mà là... cạn kiệt tâm lực.