Chương 1207: Cha
Nhìn cách Lý Tuyết Anh hành xử, có thể thấy cô là người coi trọng tình cảm, biết tri ân báo đáp. Kiểu người này thường rất quý trọng tình cảm. Nhưng cũng chính vì trọng tình trọng nghĩa, nên khi gặp phải loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, họ thường là người "tổn thương" nặng nhất.
Buổi nói chuyện vừa rồi, nếu là một gã đàn ông cứng rắn thì có lẽ chẳng hề gì.
Nhưng đối với Lý Tuyết Anh, nó đủ để đập tan tành những ký ức tốt đẹp cuối cùng về quê hương. Những gì cô từng mong đợi, rốt cuộc, đã vỡ nát.
Không chỉ Lý Tuyết Anh, Phương Chính thử đặt mình vào tình huống đó, nếu có ngày đám người Vương Hữu Quý cũng làm vậy, hắn sẽ đau lòng đến mức nào? Nghĩ đến kết quả đó, Phương Chính thương tiếc nhìn cô.
"Được rồi, không cần suy nghĩ nữa. Cha mẹ cô tới rồi."
Phương Chính nói.
Lý Tuyết Anh gật đầu, thở hắt ra một hơi, đi theo Phương Chính vào nhà.
Việc Lý Tuyết Anh to tiếng "khẩu chiến" với thôn dân ngoài cổng, cha mẹ cô tự nhiên cũng nghe thấy. Hai người vừa mở cửa đi ra, nhìn thấy Lý Tuyết Anh, nét tươi cười lập tức hiện rõ trên gương mặt già nua.
Lý Tuyết Anh chạy tới, cười nói:
"Cha, mẹ."
"Tuyết Anh, con về rồi."
Mẹ Lý Tuyết Anh, Lữ Vĩnh Bình, kéo tay cô, vẻ mặt hiền từ.
Cha cô, Lý Hải Sinh, có vẻ là người không giỏi ăn nói. Ông chỉ ngây ngốc cười cười:
"Để cha đi mua hai cân thịt, ha hả..."
Nói xong, Lý Hải Sinh liền đi ra ngoài.
Phương Chính nói:
"Tôi đi hỗ trợ."
Sau đó, Phương Chính đi theo ông.
Quả thực Lý Hải Sinh không hay nói chuyện, đối mặt với Phương Chính cũng không biết nói gì, nghẹn hồi lâu mới nặn ra được một câu:
"Cậu thích ăn gì?"
Phương Chính cười:
"Con sao cũng được, bác Lý không cần để ý con."
Lý Hải Sinh gật gật đầu, cũng không nói chuyện nữa.
Tới quầy bán thịt, Lý Hải Sinh còn chưa bước vào đã nghe bên trong có người đang ồn ào:
"Con mụ Lý Tuyết Anh kia đúng là không ra thể thống gì! Dám đòi cha tôi trả tiền! Nó có nhiều tiền như vậy, dựa vào đâu mà bắt cha tôi trả? Quá không nể mặt nhau!"
Nghe được lời này, sắc mặt Lý Hải Sinh lập tức sa sầm, hai tay ông nắm thật chặt, hàm răng nghiến lại nghe ken két.
Phương Chính có thể cảm nhận được người đàn ông trung thực bên cạnh mình đang nổi giận tột độ.
"Đúng vậy, có tí tiền liền không biết mình là ai. Tôi thấy, chúng ta nên liên hợp lại, viết thư "bóc phốt" cho tờ báo nào đó, nói xấu nó một phen."
Có người đề nghị.
Lý Hải Sinh vừa nghe, gương mặt phẫn nộ tức thì hiện ra nét lo âu và sợ hãi. Ông hít sâu một hơi, nén lửa giận, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Lý Hải Sinh tới, mọi người đang thảo luận hăng say lập tức ngậm miệng. Dù sao nói xấu sau lưng thì được, chứ nói thẳng trước mặt thì vẫn có chút không ổn.
Phương Chính nhìn lướt qua, liếc mắt liền thấy gã hói Tưởng Tái Sinh, và một người trông rất giống Trần đại gia, hẳn là con trai ông ta, Trần Đại Bằng.
Lý Hải Sinh mua hai cân thịt heo, nhưng không vội về ngay, mà ngồi xuống tại chỗ, im lặng không nói gì.
Ông ngồi đó, dĩ nhiên mọi người không tiện bàn chuyện về Lý Tuyết Anh nữa, đành phải lái sang đề tài khác.
"Hải Sinh à, nghe nói Tuyết Anh nhà ông về rồi à? Lần này ở lại mấy ngày thế?"
Có người hỏi.
Lý Hải Sinh nói:
"Không biết, hẳn là vài ngày."
"Hải Sinh, nghe nói nhà ông sắp chuyển đi, ông biết không?"
Lại có người hỏi.
Lý Hải Sinh lắc đầu:
"Chuyển hay không, tôi nói mới tính, người khác nói không tính. Tôi chưa nghĩ tới chuyện chuyển nhà."
Đối phương sửng sốt, sau đó cười:
"Đây là con gái ông nói."
Lý Hải Sinh nhíu mày:
"Không chuyển!"
Mọi người nghe vậy, cũng theo đó mà thở phào. Hiển nhiên không ai muốn cái "máy ATM" này chuyển đi, tổn thất quá lớn.
Thấy Lý Hải Sinh đã "xuống nước", con trai của Trần đại gia liền sáp lại gần:
"Bác Hải Sinh, con gái bác giỏi lắm. Vừa về đã giáo huấn cha tôi một trận. Chuyện này bác quản chứ?"
Lý Hải Sinh liếc hắn một cái:
"Ừ."
Trần Đại Bằng nói tiếp:
"Quản là tốt rồi. Ai đời nói chuyện với người lớn kiểu đấy. Mở miệng tiền, ngậm miệng tiền, quá tổn thương tình cảm. Haizz, cha tôi vừa về đã bị tức đến đổ bệnh, giờ còn phải trả tiền. Bác Hải Sinh, tiền thuốc men của cha tôi, có phải bác cũng nên trả không?"
Lý Hải Sinh tiếp tục:
"Ừ."
"Bác Hải Sinh, đây là bác đáp ứng đấy nhé! Lát nữa tôi tới nhà lấy tiền."
Trần Đại Bằng nói.
Những người khác thấy vậy, cũng sôi nổi tiến lên "tố khổ", dùng đủ mọi cách để "móc tiền" từ Lý Hải Sinh.
Phương Chính vẫn luôn không nói chuyện. Hắn dùng Nhất Mộng Hoàng Lương hạ thấp sự tồn tại của mình xuống mức tối đa, mọi người đều tự động xem nhẹ sự có mặt của hắn.
Lý Hải Sinh ngồi lỳ ở đó khá lâu, đến khi mọi người tám chuyện đến khô cả miệng, không còn gì để nói, lần lượt đi về.
Lúc này Lý Hải Sinh mới đứng dậy, quay về nhà.
Trên đường, Lý Hải Sinh nói với Phương Chính:
"Không cần nói với Tuyết Anh chuyện này. Nó ở ngoài bôn ba mệt mỏi, vừa mới về nhà, đừng để nó suy nghĩ nhiều."
Phương Chính nhíu mày:
"Bác Lý, mấy người vừa nãy đã "mượn" bác tổng cộng hơn 6000 tệ, nếu không nói với Lý nữ sĩ, tiền này..."
Lý Hải Sinh lắc đầu:
"Không cần nói với nó, tôi sẽ nghĩ cách."
Phương Chính nói:
"Bác Lý, kỳ thật bác không cần phải cho họ."
Lý Hải Sinh không hé răng.
Phương Chính nói:
"Bác muốn dùng tiền lấp miệng họ sao? Bác không đi, là muốn ở lại giám sát họ, không cho họ nói xấu Lý nữ sĩ?"
Lý Hải Sinh thở dài:
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đi thôi."
Nhìn bóng lưng có phần còng xuống của Lý Hải Sinh, Phương Chính khẽ thở dài. Tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn cảm nhận được, trên lưng người đàn ông này đang cõng cả một ngọn núi, một ngọn núi ngày càng nặng. Mà ông, vẫn đang cố gắng chống đỡ...
"Cha, sao cha đi mua thịt lâu thế? Mẹ con chờ sốt ruột, định bảo con đi tìm cha đấy."
Lý Tuyết Anh vừa vặn bước ra khỏi cổng, nhìn thấy Lý Hải Sinh, liền vừa lo lắng vừa oán trách.
Nhìn thấy con gái, trên mặt Lý Hải Sinh lập tức tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thân thể đang còng xuống theo bản năng rướn thẳng lên. Như thể chỉ cần nhìn thấy đứa con gái bảo bối này, mọi áp lực dường như tan biến...
Trong nhà Lý Tuyết Anh cũng không xa hoa, vẫn y như lúc cô rời đi. Cô muốn sửa sang lại cho đẹp, hoặc xây biệt thự, nhưng cha mẹ cô nhất quyết không cho. Vì thế, hai bên đã từng tranh cãi, nhưng cuối cùng đều là Lý Tuyết Anh thỏa hiệp.
Bữa trưa rất phong phú, gà nhà, vịt nhà, còn có một ít đặc sản núi rừng.
Đồ ăn còn chưa mang lên hết, Lý Hải Sinh đã tiếp đón Phương Chính.