Chương 1209: Cô Lầm Rồi
Phương Chính nói:
"Hít sâu, bình tĩnh lại nào."
Lý Tuyết Anh bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, lửa giận cũng lắng xuống không ít. Phương Chính lúc này mới hỏi:
"Được rồi. Nói xem, cô định đi vào nói gì?"
Lý Tuyết Anh nói:
"Ba tôi không nên đáp ứng yêu cầu vô lý của họ! Chúng ta nên lập tức dọn nhà! Cũng không bao giờ trở về đây nữa. Bọn họ thật làm tôi thất vọng quá!"
Phương Chính cười, hỏi lại:
"Cô có thể thuyết phục được họ không?"
Lý Tuyết Anh sững sờ, im lặng một hồi rồi lắc đầu:
"Tôi không làm được. Chuyện này chúng tôi đã bàn bạc ba năm, vẫn không có kết quả."
Phương Chính nói:
"Cô đã bao giờ thực sự nghĩ kỹ, vì sao họ không chịu đi chưa?"
Lý Tuyết Anh cau mày:
"Tôi có nghĩ..."
Phương Chính lắc đầu:
"Nhưng mà cô nghĩ lầm rồi. Bọn họ không đi, không phải vì không thích ứng được với hoàn cảnh bên ngoài, cũng không phải không thể rời nơi này. Khi tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, đây đã không phải là quê cũ quen thuộc nữa. Khi con người không còn tình người và lương tâm, nơi này còn thua xa một môi trường lạ lẫm. Thế nhưng họ vẫn ở lại, vẫn nhận tiền sinh hoạt của cô, rồi mỗi ngày ăn dưa muối, chịu khổ mà không chịu đi. Rốt cuộc là vì sao?"
Lý Tuyết Anh hơi há miệng, cô muốn nói nhưng lại nhận ra mình không biết nói gì.
Phương Chính nói tiếp:
"Nguyên nhân căn bản, chính là cô xa nhà quá lâu, sự giao tiếp giữa mấy người quá ít."
Lý Tuyết Anh cúi đầu:
"Đúng vậy. Số lần tôi có thể về một năm chỉ được một hai lần, mỗi lần chỉ ở lại vài ngày. Lần này tôi đã phải thoái thác rất nhiều việc mới về được. Nhưng cũng không ở được lâu. Sự nghiệp của tôi bây giờ, không chỉ liên quan tới một mình tôi, mà còn liên quan đến rất nhiều người... Tôi phải có trách nhiệm với họ."
Phương Chính gật đầu:
"Việc này bần tăng hiểu. Đừng nói đại minh tinh như cô, coi như là người bình thường, đã đi làm thì cũng đâu phải nói về là về được. Có người nói, thế giới này biến thành nhỏ, trái đất biến thành cái thôn. Nhưng trong mắt bần tăng, thế giới này trở nên lớn hơn. Khoảng cách giữa người với người, nhìn có vẻ chỉ là vài tiếng đường cao tốc, nhưng thực tế có thể là một năm, thậm chí cả một đời. Ra ngoài là vì sinh sống, có thể trở về hay không, cũng liền trở nên "thân bất do kỷ"."
Lý Tuyết Anh gật đầu, cực kỳ tán đồng:
"Đúng thế, thân bất do kỷ. Chẳng qua đây cũng là vì sinh hoạt, vì muốn bản thân và người thân sống tốt hơn. Thật ra, có lúc tôi nghĩ không ra, ba mẹ tôi vì sao cố chấp muốn ở lại đây. Đi theo tôi không tốt ư? Ở biệt thự lớn, ra ngoài có tài xế, toàn thế giới muốn đi đâu thì đi... Những cái này tôi gánh vác được và cũng nguyện vì họ mà bỏ ra."
Phương Chính lắc đầu, chỉ vào một cây đại thụ ở xa xa:
"Thí chủ, cô nhìn cây đại thụ kia."
Lý Tuyết Anh nhìn qua:
"Đó là một cây cổ thụ già, rất có tuổi. Là cây lớn nhất trong thôn, tán cây của nó là nơi hóng mát mùa hè mà các cụ thích nhất. Khi tôi còn bé, tôi thích nhất ngồi dưới gốc cây nhìn các cụ chơi cờ."
Phương Chính gật đầu:
"Đúng thế. Tán cây của nó cao lớn như vậy, lóa mắt như vậy. Cô có biết tán cây dùng để làm gì không?"
Lý Tuyết Anh nói theo lẽ đương nhiên:
"Theo khoa học thì lá cây quang hợp, cung cấp năng lượng, tản bớt hơi nước... Đây là nguyên tắc cơ bản cho cây tồn tại. Phương Chính, ngài hỏi cái này làm gì?"
Phương Chính cười:
"Cô chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của tán cây, tác dụng che mát của nó, và tác dụng quang hợp của lá cây. Nhưng cô có bao giờ chú ý tới bộ rễ nằm sâu dưới lòng đất kia không?"
Lý Tuyết Anh sững ra...
Phương Chính nói:
"Từ xưa tới nay, thành công của một người không bao giờ là kết quả của riêng người đó. Phía sau mỗi người thành công, đều có một số người, hoặc một người, đang yên lặng trả giá. Họ chính là bộ rễ không hề hiện ra."
Lý Tuyết Anh nhíu mày:
"Nhưng mà tôi..."
Phương Chính nói:
"Cô có phải cảm thấy, trên con đường thành công, ba mẹ không hỗ trợ được gì cho cô không?"
Lý Tuyết Anh lặng lẽ gật đầu:
"Việc này... cùng với việc họ không đi, có liên quan gì?"
Phương Chính nói:
"Cô có biết, ba cô vì sao rõ ràng rất tức giận, nhưng khi đi vào tiệm lại giống như không biết gì không? Ông ấy ngồi ở đó lâu như vậy, là vì sao?"
Lý Tuyết Anh nói:
"Ông ấy không muốn họ nói bậy về tôi?"
Phương Chính lắc đầu:
"Ai cũng không ngăn được miệng lưỡi tiểu nhân nói xấu sau lưng."
Lý Tuyết Anh hỏi:
"Vậy thì là vì sao?"
Phương Chính nói:
"Ông ấy đang bảo vệ cô! Lúc ông ấy đi vào, là con trai Trần đại gia đang xúi giục những người khác hợp lực lại để "bóc phốt", bôi nhọ cô. Ông ấy đi vào đúng lúc đó, màn xúi giục này phải dừng lại. Ông ấy ngồi lỳ ở đó cho đến khi tất cả giải tán, lần "hội nghị" này coi như đi tong."
Lý Tuyết Anh ngẩng cao đầu, hãnh diện:
"Cây ngay không sợ chết đứng. Lý Tuyết Anh tôi đi tới hôm nay, tôi tự nhận không sợ bất kỳ ai làm ảnh hưởng. Huống chi, sự nghiệp của tôi bao năm nay, không phải dăm ba thôn dân tụ tập lại là có thể đẩy ngã được."
Phương Chính cười ha hả, sau đó nghiêm mặt:
"Điểm này, cô biết, cô tin tưởng. Nhưng ba mẹ cô không biết. Việc họ có thể làm, chính là trong phạm vi khả năng của mình, dù là bị ngàn người chỉ trỏ, bị người ta khi dễ, cũng phải giúp cô đứng vững, dẹp hết phiền phức trong thôn này, kiên quyết không để những thứ bẩn thỉu này gây thêm phiền cho cô. Đây chính là sự kiên định của bậc làm cha mẹ, là sự bảo vệ của bọn họ."
Nói tới đây, biểu cảm của Phương Chính trở nên nghiêm túc và tôn kính:
"Nói thật, bần tăng rất ngưỡng mộ cô có cha mẹ như vậy. Có lẽ trong mắt cô, sự kiên trì của họ, sự cố gắng của họ, cũng không có tác dụng gì. Nhưng cô có biết không, cái 'không là gì' trong mắt cô đó, ở trong mắt họ, lại là dốc sức liều mạng, thậm chí là toàn bộ sinh mệnh? Trên thế giới này, người có thể vì cô mà nhận lấy hết lời chửi mắng, bao năm vẫn kiên trì như một, có lẽ chỉ có cha mẹ mà thôi."
Phương Chính chầm chậm đứng lên, chắp tay ngẩng đầu nhìn trời:
"Thí chủ, từ lúc bắt đầu cô đã sai rồi. Họ không phải không nỡ rời đi nơi này, mà là không nỡ... buông bỏ. Ở lại đây, họ còn có thể vì cô làm chút gì đó. Rời đi rồi, họ có thể vì cô làm gì nữa đây? Huống chi, họ căn bản không an tâm đám thôn dân kia."
Lý Tuyết Anh nghe tới đây không nói một lời, nước mắt tí tách rơi, cuối cùng cô ôm đầu gối khóc nấc lên:
"Tôi... Vậy tôi phải làm thế nào đây? Lẽ nào để họ cả đời ở đây bị ức hiếp sao? Sự bảo vệ như thế, tôi thà không cần!"