Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1210: Quỳ Xuống!

Phương Chính cười:

"Thí chủ có từng nghe qua câu chuyện dệt khăn chưa?"

Lý Tuyết Anh nhíu mày lắc đầu. Phương Chính kể:

"Ngày xưa có một cô gái, cả đời cô thích nhất là dệt. Một ngày, cô quyết định dệt một cái khăn choàng cổ dài nhất thế giới. Thế là cô rời xa quê nhà, mang đủ len tìm đến một ngọn núi cao. Cô bắt đầu dệt, cái khăn càng ngày càng dài, nhanh chóng vượt qua kế hoạch. Nhưng cô không cam lòng, cô cảm thấy độ dài này không đủ để lưu danh, rất dễ bị người khác qua mặt. Cô phải tiếp tục dệt..."

"Ngày qua ngày, khăn choàng chất đầy đỉnh núi, cô không thể không đá nó ra xa hơn. Dần dần, sự theo đuổi ban đầu biến thành gánh nặng. Nhưng vì cái khăn dài hơn, cô vẫn kiên trì. Cô cho rằng mình đang cố gắng vì mục tiêu cuộc sống, tương lai là sáng sủa, nên cô tiếp tục."

"Sự kiên trì trở thành tâm ma. Khăn chất đầy núi, cuối cùng có một ngày, khi cô đá cái khăn, một đầu bị rơi xuống vách núi, nó bắt đầu trượt xuống mà cô không biết. Cho đến một hôm, cô phát hiện len không đủ, nhưng độ dài vẫn chưa đạt. Cô muốn dài hơn nữa! Thế là cô tháo khăn trùm đầu, lấy tóc của mình làm len dệt tiếp. Cô muốn dùng hết mọi thứ để đạt được cái khăn dài hơn. Lúc cô đang dệt, càng nhiều khăn rơi xuống vách, trọng lực khiến tốc độ rơi càng lúc càng nhanh."

"Cô phát hiện tình hình, vội túm lấy cây kéo, nhưng lại do dự. Cô nhìn mái tóc không dài lắm, cảm thấy dệt thêm một lát cũng không sao. Cô bỏ kéo xuống. Nhưng cô đã đánh giá thấp tốc độ. Chưa đợi cô dệt xong đoạn cuối, cô liền bị cái khăn nặng trĩu kéo đi, một đường lôi đến bên vách núi. Cô liều mạng muốn chạy về, nhưng khăn quá nặng. Mắt thấy cây kéo vốn có thể tiện tay lấy được, giờ lại càng ngày càng xa. Cô tuyệt vọng, bị cái khăn kéo rơi thẳng xuống vách núi."

Nói đến đây, Phương Chính ngừng lại. Lý Tuyết Anh nghe xong, ánh mắt càng lúc càng sáng:

"Cái khăn choàng cổ đó chính là dục vọng. Dục vọng càng dệt nhiều, lực kéo rơi xuống càng lớn, sớm muộn sẽ kéo người ta xuống vách núi. Muốn thoát khỏi nó, phải có nghị lực mạnh mẽ, dùng 'cây kéo' kịp thời cắt đứt nó. Đúng không?"

Phương Chính nói:

"Cái khăn này đối với cô là khăn choàng, đối với các thôn dân chẳng phải cũng là khăn choàng sao? Nhớ lại thôn dân khi cô còn nhỏ, rồi nhìn lại họ của bây lúce. Thí chủ tự nhiên sẽ hiểu nên làm gì."

Ánh mắt của Lý Tuyết Anh lập tức sáng lên, sau đó cười:

"Tôi biết nên làm sao rồi. Nói thật, khi trước tôi không hiểu vì sao ngài bảo tôi phải trở về một cách 'có khí thế'. Bây giờ tôi đã hiểu. Chim ưng con đã giương cánh, cũng đã đến lượt nó bảo vệ cha mẹ. Điều tôi cần làm, là thể hiện sức mạnh cho họ thấy. Dùng 'cây kéo' của tôi, cắt đứt lòng tham của mọi người."

Lý Tuyết Anh bỏ đi. Sâu trong ánh mắt không còn sự oán hận hay mệt mỏi nữa, chỉ còn lại sự cương nghị và kiên cường, một khí chất chỉ thuộc về riêng cô.

Lần này Phương Chính không cản. Hắn biết, bên trong con người Lý Tuyết Anh là sự quật cường và kiêu hãnh. Cô thông minh, và lương thiện. Chính vì quá lương thiện, cô mới nuông chiều thôn dân, cuối cùng tạo thành cục diện hôm nay.

Việc Phương Chính làm, chẳng qua là cảnh tỉnh cô, nói cho cô biết cái gì gọi là tốt bụng chân chính. Có khi, sự tốt bụng cần phải đau đớn. Đau xong, mới biết thế nào là dễ chịu.

Lý Tuyết Anh không tranh cãi với vợ chồng Lý Hải Sinh, mà đi gọi mấy cuộc điện thoại. Không lâu sau, mấy chiếc xe sang trọng chạy thẳng vào thôn. Một đám người mặc đồng phục xuống xe, bắt đầu dọn đồ trong nhà cô lên xe.

Hành động này lập tức kinh động cả thôn. Người trong thôn một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh đã tụ tập kín cổng.

Người bị kinh động đầu tiên là cha mẹ cô. Lý Hải Sinh đi tới hỏi:

"Tuyết Anh, con đang làm gì vậy?"

Kết quả, Lý Tuyết Anh xoay người, "quỳ thụp" xuống trước mặt Lý Hải Sinh, sau đó bắt đầu dập đầu.

Lý Hải Sinh ngẩn người. Đám đông hóng chuyện cũng ngốc ra. Mấy người dọn nhà cũng tròn mắt. Bà chủ nhà mình bị làm sao thế?

Lý Tuyết Anh chầm chậm ngẩng đầu:

"Ba, những năm này để người chịu oan ức, trước đây là con gái vô năng, bất hiếu. Bây giờ, con gái đã có đủ năng lực bảo vệ mình. Kể từ hôm nay, cứ để con gái bảo vệ cho người. Ba và mẹ, cũng nên nghỉ ngơi rồi..."

Nghe tới đây, Lý Hải Sinh vốn định nói gì đó lập tức nghẹn ngào, nước mắt đong đầy trong mắt.

Trong trí nhớ của cô, Lý Hải Sinh chưa từng khóc. Ông là người đàn ông kiên cường như núi, vì cái nhà này, ông từng thức trắng mấy ngày, từng đi bộ 80 dặm đường núi trong gió tuyết chỉ để mua cho cô con búp bê. Một người đàn ông như vậy, hôm nay lại rơi nước mắt.

Cô biết, cô làm đúng rồi! Ba của cô vẫn luôn chờ đợi cô lớn lên. Lý Tuyết Anh của ngày trước, sự nghiệp có thành tựu, nhưng về mặt nào đó, cô vẫn yếu đuối. Điểm yếu này trong mắt người khác không là gì, nhưng trong mắt cha mẹ, đó là đứa trẻ vẫn cần mình che chở. Họ sẽ dùng đến tia sức lực cuối cùng để bảo vệ cô.

Lữ Vĩnh Bình cũng bật khóc, ôm vai chồng:

"Ông ơi, con bé lớn thật rồi..."

Lý Hải Sinh gật đầu:

"Không phải con bé. Là ưng. Chim ưng non, bay được rồi."

Đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ sự tốt đẹp này:

"Lý Hải Sinh! Ông nói chuyện như đánh rắm à? Ông vừa nói không dọn nhà cơ mà? Mấy người đang làm gì? Muốn chạy à?"

Một người đàn ông rẽ đám đông đi ra, chính là con trai Trần Đại Gia, Trần Đại Bằng.

Lý Hải Sinh nghe vậy lập tức cau mày. Lý Tuyết Anh khẽ cười với ông:

"Ba, mọi chuyện có con đây."

Lý Hải Sinh khẽ gật đầu:

"Ừ."

Sau đó, ông lùi lại. Thường ngày, Lý Hải Sinh sẽ là người xông ra giảng hòa, là người hiền lành "chín bỏ làm mười". Nhưng hôm nay, ông không nói gì. Ông chỉ đứng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, như thể thầm nói với mọi người: "Cha dựa vào con gái!"

Trần Đại Bằng xì một tiếng:

"Sao không nói nữa? Hôm qua ông nói, mọi người đều nghe. Hay là người nhà họ Lý các người thích lật lọng?"

"Trần Đại Bằng, quỳ xuống xin lỗi!"

Lý Tuyết Anh chậm rãi xoay người. Nước mắt vẫn còn trên mặt, nhưng gương mặt lại lạnh như băng, làm mọi người nhìn vào không rét mà run.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương