Chương 1213: Chi Nhánh
Lý Tuyết Anh nhìn về phía Phùng cục trưởng:
"Phùng cục trưởng, chuyện này không do chúng tôi quản nữa. Chúng tôi chỉ là tố cáo, có thể chứ?"
Phùng cục trưởng gật đầu:
"Chuyện này chúng tôi thụ lý. Nhưng trong đó còn cần một số thủ tục, cũng cần các ban ngành khác phối hợp. Lát nữa cần mọi người tự mình đi mấy chuyến."
Lý Tuyết Anh nói:
"Không thành vấn đề."
Tưởng Tái Sinh nghe tới đây, trong lòng hoàn toàn lạnh ngắt. Đây là muốn bắt hắn ngồi tù! Hắn hét lên:
"Lý Tuyết Anh, mày không thể đối xử với tao như vậy! Coi chừng tao 'cá chết lưới rách'!"
Lý Tuyết Anh lắc đầu:
"Đến bây giờ ông vẫn chưa hiểu ra à? Tôi cho các người, đó là lòng tốt. Nếu các người đã không cần lòng tốt của tôi, thì hãy nhận lấy sự tức giận của tôi. Dựa vào ông? 'Cá' thì chết, nhưng 'lưới' sẽ không rách đâu."
"Tao liều mạng với mày!"
Tưởng Tái Sinh bỗng từ trên đất xông tới, trong tay cầm một cục đá, muốn đập thẳng vào mặt Lý Tuyết Anh.
Lý Tuyết Anh ngay cả tránh cũng không tránh. Người đàn ông đeo mắt kính chợt bước lên một bước, giơ chân đạp. "Bịch" một tiếng, Tưởng Tái Sinh ngã nhào trên đất.
Phùng cục trưởng cau mày:
"Hành hung giữa ban ngày ban mặt! Bắt lại!"
Lập tức có hai viên cảnh sát tiến lên, đè Tưởng Tái Sinh xuống đất, còng tay lại.
Lý Tuyết Anh nói tiếp:
"Tưởng Tái Sinh, trước mặt cảnh sát mà còn hành hung, tội này còn nặng hơn trốn thuế đấy. Mắt kính..."
Anh chàng mắt kính tiếp tục như một cỗ máy:
"Căn cứ theo Luật hình sự, sau khi trốn thuế, lậu thuế, nếu tích cực hợp tác với cơ quan thuế, nộp đủ số thuế phải nộp và phí nộp chậm, có thể không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Cũng có nghĩa là, tội danh khi trước của ông, chỉ cần hợp tác, ông có thể không phải ngồi tù. Nhưng mà... hành vi hành hung vừa rồi của ông, e là không ngồi tù không được."
Tưởng Tái Sinh nghe xong, "phụt" một phát, phun ra một ngụm máu, gào lớn:
"Bọn mày... hại tao!"
Sau đó, Tưởng Tái Sinh ngất xỉu.
Nhìn thấy vậy, trong mắt Lý Tuyết Anh lóe lên một tia không đành lòng. Nhưng khi cô nhìn thấy Trần Đại Bằng (con trai Trần đại gia), sau khi thấy Tưởng Tái Sinh thảm như vậy, lập tức lủi vào đám người định chuồn, cô biết mình không thể mềm yếu.
Nếu lúc này không dùng pháp luật làm vũ khí để đối phó với đám vô lại này, sau này cô sẽ không còn cơ hội lập uy. Đám thôn dân này cũng sẽ không bao giờ bị cô hù dọa.
Vì thế, Lý Tuyết Anh cao giọng:
"Thiếu nợ trả tiền. Còn có ai muốn lấp liếm không?"
Trần Đại Bằng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không dám hó hé. Những người khác vốn chỉ hùa theo kiếm chác, lúc này càng không dám lên tiếng.
Lúc này, có người trong đám đông nói:
"Tuyết Anh làm tốt lắm! Thằng Tưởng Tái Sinh này chính là tai vạ trong thôn. Còn có Trần gia nữa, con cũng đừng bỏ qua, đều không phải thứ tốt đẹp gì!"
Người nói là một bà lão tóc bạc trắng. Bà lão chống gậy nói:
"Trước đây tôi đã nói với mấy người rồi, đừng chiếm tiện nghi, bây giờ thảm chưa? Đáng đời!"
Lý Tuyết Anh nhìn thấy bà lão, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng trở nên ấm áp hơn. Lý Hải Sinh ở bên cạnh nói nhỏ:
"Bà Tôn cho tới giờ chưa từng mượn tiền, còn hay cho ba mẹ rau củ. Tuyết Anh, thật ra kẻ ác trong thôn chỉ có vài người đó thôi, chỉ là đám bọn họ xúm lại, hay bàn tán thị phi sau lưng..."
Lý Tuyết Anh khẽ gật đầu:
"Ba, con biết rồi. Chuyện này cứ giao cho con, tin con đi, con sẽ xử lý tốt."
Lý Hải Sinh khẽ gật đầu, dẫn Lữ Vĩnh Bình đi vào nhà. Rõ ràng, chuyện ở đây, ông hoàn toàn giao cho Lý Tuyết Anh.
Chứng kiến Lý Tuyết Anh xử lý Tưởng Tái Sinh và Trần Đại Bằng nhanh gọn như sấm sét, những người khác đã hoàn toàn không dám đối nghịch. Một số người chột dạ lén lút bỏ chạy.
Nhưng Lý Tuyết Anh căn bản không có ý bỏ qua, cô nói:
"Những gì tôi đã 'cho', Lý Tuyết Anh tôi sẽ không đòi lại. Nhưng những gì 'cho mượn', trong ba ngày phải trả toàn bộ. Nếu không, tôi sẽ còn trở lại. Ngoài ra, nhà chúng tôi sẽ dọn đi, mọi người có ý kiến gì không?"
Trong đám người không ai dám phản đối. Nhân viên vận chuyển bắt đầu dời đồ. Người vây xem cũng dần giải tán.
Lý Tuyết Anh cảm ơn Phùng cục trưởng. Phùng cục trưởng thì cười khổ lắc đầu:
"Tác phong không đàng hoàng như vậy, nếu cô không gọi, tôi cũng không biết. Trần Tam, chuyện này anh xem mà giải quyết đi. Tôi không hi vọng lại phát sinh chuyện tương tự."
Trần Tam vội vàng bảo đảm. Hai người họ rời đi.
Phương Chính lúc này mới từ từ đi qua. Lý Tuyết Anh nói:
"Cảm ơn ngài, Phương Chính."
Phương Chính lắc đầu:
"Chưa cần cảm ơn. Cô chuẩn bị cứ thế mà đi?"
Lý Tuyết Anh lắc đầu:
"Mới nãy tôi nghĩ rất nhiều. Kẻ ác, tôi đương nhiên muốn trả thù. Nhưng trong thôn vẫn còn những người tốt như bà Tôn, họ không ức hiếp chúng tôi, nhưng mỗi ngày lại sống cực khổ. Huống hồ, để người tốt sống tốt hơn, để người xấu không được như ý, đó mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ!"
Phương Chính nói:
"Vậy ý của thí chủ là?"
Lý Tuyết Anh nói:
"Tôi chuẩn bị học theo ngài, 'cho cá không bằng dạy câu'. Tôi dự định mở một trường nghề, chỉ nhận vào những người tốt với gia đình tôi, hoặc ít nhất là chưa từng khi dễ chúng tôi. Miễn học phí, chỉ dạy học."
Phương Chính kinh ngạc:
"Trường nghề? Dạy cái gì?"
Lý Tuyết Anh nở nụ cười:
"Dạy điêu khắc. Bên ngài không phải có sẵn trường học sao? Tôi mở 'chi nhánh' được không? Tôi trả phí liên kết."
Phương Chính nghe vậy liền vui vẻ, cười nói:
"Hoan nghênh gia nhập. Chẳng qua, cô trước tiên phải làm học sinh đi học đã. Nếu không, cô ngay cả giáo viên cũng không có."
Lý Tuyết Anh hỏi:
"Chúng tôi không có Hàn Trúc. Điêu khắc đồ vật khác có bán được tiền không?"
Phương Chính nói:
"Chúng ta cũng không chỉ học điêu khắc trúc. Điêu khắc gỗ cũng vậy. Nếu như có cô làm đại diện mà còn không bán được, bần tăng cũng không còn gì để nói."
Lý Tuyết Anh lập tức bật cười:
"Chỗ chúng tôi cái khác không nhiều, chứ cây già thì đặc biệt nhiều. Tôi muốn thử chạm khắc gỗ xem. Nhưng phải tìm người hiểu biết giúp tôi thiết kế. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt."
Phương Chính cười:
"Được. Đợi trường học của cô xây xong, bần tăng tặng cô một phần quà, xem như chúc mừng thành lập chi nhánh."
Ánh mắt Lý Tuyết Anh lập tức sáng rỡ:
"Quà gì?"
Phương Chính đáp:
"Phật viết: Không thể nói."
Lý Tuyết Anh bĩu môi:
"Ai mà thèm. Đi thôi, dẫn ngài đi dạo quanh thôn, nhìn nơi tôi chơi khi bé."
Nói xong, Lý Tuyết Anh dẫn Phương Chính đi dạo.
Quá trình dọn nhà cũng rất nhanh. Thực tế, vợ chồng Lý Hải Sinh cũng không có đồ đạc gì nhiều. Đa phần là vật gia dụng cũ, không đáng tiền, nhưng nó ghi lại quá khứ của cả nhà. Cho nên, họ không nỡ vứt, đều muốn mang đi hết.
Nhìn Lữ Vĩnh Bình lưu luyến, thứ gì cũng sờ một cái, Lý Tuyết Anh cắn cắn môi, gọi anh chàng mắt kính qua nói nhỏ:
"Tìm công ty dọn nhà tốt nhất cho chị. Chị muốn dọn tất cả đồ vật ở đây đi."
Mắt kính nói:
"Chị Tuyết Anh, đồ vật đều đã dọn gần hết rồi."