Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1214: Tâm Thần Không Yên

Lý Tuyết Anh lắc đầu:

"Vẫn chưa. Chị nói là tất cả. Một viên gạch cũng không chừa lại."

Mắt kính trừng to mắt:

"Chị Tuyết Anh, ý của chị là... cái nhà này cũng dỡ mang đi á?"

Lý Tuyết Anh gật đầu:

"Đúng thế, toàn bộ mang đi. Ba mẹ chị đã không nỡ, thì cứ mang đi hết. Một viên gạch, một miếng ngói cũng không chừa lại. Đến nơi ở mới, dựng lại y như cũ là được."

Mắt kính nhanh nhảu tính toán:

"Chị Tuyết Anh, như vậy thì còn đắt hơn xây lại nhà mới nhiều."

Lý Tuyết Anh lắc đầu:

"Khi còn nhỏ, bọn họ dốc hết tất cả nuôi nấng chị. Bây giờ chị vì bọn họ tiêu chút tiền thì có làm sao? Chỉ cần bọn họ vui vẻ, chị nguyện tiêu nhiều tiền hơn. Được rồi, mau làm đi."

Mắt kính hiểu ý, lập tức sắp xếp người đi làm.

Mấy thôn dân nhìn cảnh Lý gia thật sự muốn "dời non lấp biển", ai nấy đều thất vọng và mất mát. Thậm chí có người lầm bầm:

"Bọn họ sao có thể chuyển đi chứ? Cứ đi như vậy, sau này chúng ta phải làm sao? Ai cho tiền chúng ta?"

Bà Tôn cười lạnh:

"Cậu là 'nhược trí' hay là tàn tật? Sẽ không biết dựa vào tay mình kiếm tiền à? Tôi nói cho mà biết, Tuyết Anh chuyển đi là chuyện tốt."

Có người bất mãn:

"Bà Tôn nói cái gì thế, sao lại là chuyện tốt?"

Bà Tôn nói:

"Cậu cảm thấy đây không phải chuyện tốt? Đó là bởi vì cậu là đồ vô dụng, là quỷ lười biếng! Tuổi còn trẻ mà không tự nuôi sống mình, về già thì làm thế nào? Còn thật sự cho rằng Lý Tuyết Anh sẽ nuôi mấy người cả đời chắc? Cứu rỗi cái đám ăn cháo đá bát như các người, khi dễ nhà người ta như vậy, người ta sớm muộn gì cũng phải đi. Mấy người nên thấy may vì Tuyết Anh đi lúc này. Nếu con bé thật sự ác lên, nó lại "nuôi" mấy người thêm một hơi nữa, đợi đến khi mấy người già cả, quên hết kỹ năng lao động, tách khỏi xã hội, nó mới đi... Hừ hừ, lúc đó mấy người có tâm muốn làm cũng làm không nổi, chỉ có thể nằm ở nhà chờ chết đói!"

Nghe tới đây, mọi người đều sững sờ. Có người muốn phản bác, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, hình như vài năm nay họ quả thực rất ít làm việc đồng áng. Đất đai đều bỏ hoang, mỗi ngày chỉ lượn lờ đến nhà Lý Tuyết Anh "làm tiền", lấy được tiền thì đi đánh mạt chược, lơ mơ hết một năm.

Một số người trẻ tuổi càng lặng im. Bọn họ biết làm gì? Họ chợt nhận ra, trừ việc đánh mạt chược, họ cái gì cũng không biết. Không biết trồng trọt, đi làm công thì chưa từng làm, tay nghề cũng không. Bây giờ bảo họ đi làm, họ cũng không biết đi đâu, không biết mình có thể làm gì. Họ mờ mịt lâm vào trầm tư.

Những người già thì càng cảm thấy kinh khủng. Con cái không biết làm việc, không kiếm được tiền. Bọn họ tuy biết trồng trọt, nhưng tuổi đã cao, xương cốt không còn linh hoạt, trông cậy vào họ nuôi cả gia đình sao? Đi làm công? Ai mướn?

Sự khủng hoảng lan tràn. Lúc này, họ mới ý thức được mình đã sai, sai không thể sai hơn. Bên cạnh họ vốn có một cây đại thụ, họ không nghĩ tới việc bảo vệ, để nó càng tươi tốt, che mưa chắn gió cho mình, đôi bên cùng có lợi. Họ lại cứ luôn muốn chặt cành của nó làm củi. Bây giờ, cây đổ rồi, họ không còn gì cả.

Mặc kệ họ nghĩ thế nào, Lý Tuyết Anh vẫn đi, đi vô cùng dứt khoát.

Khi Lý Tuyết Anh rời thôn, các thôn dân vốn đang lo nghĩ bắt đầu trở về nhà, cả nhà bàn bạc sau này làm gì. Trồng trọt, hay làm công, hay đi học nghề gì đó. Bọn họ, lần đầu tiên, học cách tự nuôi sống mình.

Lý Tuyết Anh đi, nhưng Phương Chính chưa đi. Hắn nhìn cả màn này, khẽ cười một tiếng mới rời đi. Khi đi, Phương Chính bỏ thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương. Thi triển lâu như vậy cũng khá mệt.

Lúc này, anh chàng mắt kính lẩm bẩm:

"Thật không ngờ chị Tuyết Anh là minh tinh nổi tiếng, có tiền đến thế mà còn có chuyện khổ não như vậy."

Phương Chính nghe vậy bèn cười:

"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mặc kệ là người mạnh mẽ đến đâu, trong lòng có thiện niệm, thì có nhược điểm. Nhưng khi thiện niệm đủ lớn mạnh, cô ấy sẽ trở nên vô địch."

"Trong lòng có điều tốt đẹp thì không thể buồn vì chuyện gì; trong lòng có lương thiện thì không thể hận người. Nếu tâm đơn giản, mọi phiền nhiễu trên thế gian đều hóa hư vô. Làm người tốt, thân đoan chính, tâm an bình. Làm việc thiện, trời biết đất xem, quỷ thần kính phục. Nếu bạn không nghi ngờ, nhân gian không có lạnh giá; nếu bạn không xa cách, thế gian không xa xôi; nếu bạn không hận, trời xanh ấm áp; nếu bạn không nói sai, bốn bề thái bình..."

Khi nói chuyện, Phương Chính đã lượn lờ đi xa.

Mắt kính nghe những lời này, quay phắt đầu lại, cũng chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đang dần đi xa, sau đó kinh ngạc thốt lên:

"Là Phương Chính trụ trì!"

Đáng tiếc, bên cạnh không có ai, không ai nghe thấy tiếng hét của hắn.

Đi nửa đường, Phương Chính thấy Lý Tuyết Anh dừng xe bên đường đợi mình. Cô cười:

"Đại sư, muốn quá giang không?"

Phương Chính cười:

"Đương nhiên."

Lý Tuyết Anh đưa Phương Chính về Nhất Chỉ Tự, sau đó vội lên máy bay ra nước ngoài, lại bắt đầu công việc bận rộn.

Mà Phương Chính, thì ngồi trong sân sau, kể lại chuyến đi này cho chúng đệ tử nghe.

Sau khi nghe xong, Sóc vừa nhét đồ ăn vặt đầy miệng vừa nói:

"Sư phụ ơi, thật không ngờ nha, Lý thí chủ là ngôi sao lớn, có tiền như thế mà cũng có nhiều ưu phiền. Con vốn tưởng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm."

Hồng Hài Nhi nói:

"Xem ngươi nói kìa, có tiền nhất định hạnh phúc nhỉ?"

Sóc nói:

"Ta tưởng là sẽ hạnh phúc..."

Phương Chính nói:

"Có tiền có hạnh phúc hay không, vi sư không biết. Nhưng vi sư biết, khi không có tiền, thật sự rất khổ..."

Phương Chính nhớ tới những ngày tháng nghèo khó khi xưa, có chút cảm khái.

Theo tuyết lớn ngừng rơi, mây đen tan đi, ánh mặt trời rực rỡ rọi xuống. Khách hành hương của Nhất Chỉ Tự bắt đầu trở lại. Những làn khói xanh hòa vào nhau, hóa thành Thanh Long phá mây xông lên trời lần nữa, trở thành cảnh tượng mà nhiều người đến Nhất Chỉ Tự nhất định phải thấy.

Rất nhiều người đều hỏi Hồng Hài Nhi làm sao làm được cái này. Hồng Hài Nhi mỗi lần đều cười lớn:

"Bên trên có Bồ Tát nghiện thuốc, mỗi ngày đều ở trên đó hút thuốc đó."

Hồng Hài Nhi chỉ nói bừa cho vui, kết quả lại thật có người tin, còn truyền đi. Trong nhất thời, có người thật sự thờ "Bồ Tát nghiện thuốc" trong nhà, thậm chí còn có người bán tượng "Bồ Tát nghiện thuốc". Đợi đến khi Phương Chính nghe được tin này, chỉ có thể cười khổ một tiếng, cho qua...

Một ngày nọ, Phương Chính mất ngủ. Độc Lang từ trong ổ sói bò ra, tò mò hỏi:

"Sư phụ ơi, sao người không ngủ ạ?"

Phương Chính híp mắt:

"Không biết nữa. Hai ngày nay, vô luận gõ chuông, đánh trống, hay gõ mõ niệm kinh, trong lòng vẫn luôn hoảng loạn, như là sắp xảy ra chuyện lớn gì ấy."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương