Chương 1215: Cha Con Trong Rừng
Độc Lang nói:
"Sư phụ, có phải người nghĩ nhiều rồi không? Có thể có chuyện lớn gì? Trời sập đã có Tứ sư đệ và Ngũ sư đệ mà..."
Phương Chính lắc đầu:
"Không biết, tâm thần không yên, chắc chắn là sắp xảy ra chuyện. Nhất là mới nãy, tâm thần càng bất ổn hơn, cảm thấy tim cũng sắp nhảy ra, đứng ngồi không yên, không cách nào ngủ được."
Độc Lang nói:
"Sư phụ có phải là lâu rồi không ra ngoài nên buồn bực không ạ? Hay là, người ra ngoài đi dạo?"
Phương Chính nghĩ nghĩ:
"Có lẽ là vậy."
Càng nghĩ, Phương Chính càng không ở lại tự viện được nữa. Nhưng đi thì lại lo tự viện xảy ra chuyện, lần này dứt khoát không dẫn theo đệ tử nào. Thấy dáng vẻ tâm thần không yên của Phương Chính, Hồng Hài Nhi cũng không làm ầm ĩ đòi theo, mà nói:
"Sư phụ ơi, người cứ yên tâm đi đi, ở đây mọi chuyện đã có con mà."
Cá mặn cũng đàng hoàng nói:
"Sư phụ yên tâm đi đi, sư nương có con lo rồi."
Phương Chính nghe câu trước đã thấy không đúng, đến câu của Cá mặn mới chợt phát hiện, hai tên quỷ này không nói được lời nào tốt đẹp. Hắn giơ chân đạp hai phát, hai tên một trước một sau bay ra bờ tường.
Nhắn nhủ xong, Phương Chính mở Vô Tướng Môn ra ngoài. Vừa bước ra, Phương Chính chỉ thấy nóng, vô cùng nóng, còn có tiếng "lách tách" liên tiếp vang lên.
...
Lại quay về thời gian buổi sáng mấy ngày trước.
Trong số những ngọn núi ở phía bắc của dãy Đại Hưng An, nhân viên kiểm lâm Ngụy Thắng Lợi dẫn theo con gái Ngụy Hiểu Lâm đi trong rừng. Cả hai đều cõng hành lý nặng trĩu. Đi lại trong núi tuyết vô cùng khó khăn, mỗi bước dẫm xuống, tuyết ngập đến bắp chân, phải cố rút chân lên mới đi tiếp được. Lặn lội thế này, còn cực khổ hơn đi đường bình thường không biết bao nhiêu lần.
"Ba à, ba mỗi ngày đều tuần núi như vậy ạ? Thế này cũng quá mệt mỏi."
Ngụy Hiểu Lâm kêu lên.
"Hay là ba trở về thì từ chức đi."
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu:
"Mệt? Con biết mệt, người khác cũng không ngốc. Việc này không được bao nhiêu tiền, còn mỗi ngày lên núi, ngăn cách với đời. Cái khổ này, thế hệ của bọn ba còn chịu được, chứ thế hệ mấy đứa, có mấy người chịu nổi! Ba không làm, ai làm đây?"
"Ai thích thì thích chứ, dù sao con không muốn ba làm. Chuyện này cũng không đến lượt chúng ta nhọc lòng. Ba từ chức, tự nhiên có người khác làm..."
Ngụy Thắng Lợi gõ đầu Ngụy Hiểu Lâm:
"Tất cả mọi người đều nghĩ như con, thì ai sẽ làm? Vả lại, ngọn núi lớn này, ba tự mình đi tuần mới an tâm. Người khác làm, ba không an tâm."
Ngụy Hiểu Lâm bĩu môi:
"Có cái gì mà không an tâm, không phải chỉ là một mảnh núi hoang sao? Không có ba nó vẫn ở đây như thường. Nói thật đó ba, ba đừng ở cái nơi 'chim không thèm ị' này nữa, về nhà đi. Con sắp tốt nghiệp rồi, đợi con tốt nghiệp, con đến phương Nam tìm việc, kiếm tiền nuôi ba mẹ."
Ngụy Thắng Lợi nghe mấy câu này, trên gương mặt ngăm đen đầy nếp nhăn hiện lên ý cười:
"Haha, con gái ba lớn rồi, biết hiếu kính ba mẹ, thật tốt nha..."
Ngụy Hiểu Lâm nghe ba khen, không những không vui mà còn thở phì phò:
"Ba, con nói chính sự với ba đó! Ba có thể đàng hoàng chút không, đừng có đánh trống lảng!"
Ngụy Thắng Lợi nghe vậy, lấy bầu rượu giắt bên hông xuống, uống một ngụm lớn, thở ra một hơi dài, khói trắng phun ra xa mới tiêu tán. Lúc này, ông mới nghiêm túc:
"Con nói đây là núi hoang?"
Ngụy Hiểu Lâm gật đầu:
"Đúng mà, lẽ nào không phải?"
Ngụy Thắng Lợi cười:
"Được rồi, đi theo bước chân của ba, ba dẫn con đi xem 'ngọn núi hoang' này rốt cuộc có hoang hay không!"
Ngụy Hiểu Lâm không cam lòng:
"Ba, ba lại lạc đề!"
Tiếng cười sảng khoái của Ngụy Thắng Lợi vang lên:
"Cái này không phải lạc đề! Đây là dẫn con đi xem bảo bối mà ba con bảo vệ! Núi hoang á? Đây không phải núi hoang, đây là linh sơn! Trên núi có linh, còn có bạn bè!"
Ngụy Hiểu Lâm hoài nghi:
"Có linh? Có bạn bè?"
"Đi nhanh lên, dẫn con đi xem 'danh nhân thế giới'."
"Cái gì cơ?"
Ngụy Thắng Lợi cười hì hì:
"Hoẵng Siberia!"
...
Hai người một đường tiến lên. Ngụy Thắng Lợi nắm rõ vùng núi này như lòng bàn tay. Chỗ nào tuyết dày có đá, chỗ nào bên dưới tuyết đóng băng là sông, ông đều biết, và nhắc trước Ngụy Hiểu Lâm chú ý, chớ để trật chân hoặc trượt té.
Sau mấy lần "lĩnh giáo", Ngụy Hiểu Lâm cuối cùng cũng cảm thán:
"Ba à, ba quen thuộc ngọn núi này còn hơn nhà mình nữa! Về nhà tìm rượu ba cũng không tìm ra, vào núi một tảng đá ba cũng biết nó nằm đâu... Vậy mà ba còn nói mình già, trí nhớ không tốt. Chẳng trách mẹ con nói ba là 'lão quỷ ăn cây táo rào cây sung', lo cho núi chứ chẳng trông nom nhà."
Ngụy Thắng Lợi trắng mắt liếc con gái:
"Nói cái gì đó? Ba đây gọi là chuyên nghiệp, biết không? Làm một nghề, yêu một nghề, tinh thông một nghề."
Ngụy Hiểu Lâm bĩu môi:
"Vâng vâng vâng, ba không chỉ tinh thông, mà sắp 'thành tinh' rồi! Ba mà sống ở thời xưa, chính là Sơn Đại Vương của núi này. Ở đây ba chính là Đại Vương yêu quái..."
Ngụy Thắng Lợi cười:
"Đó là điều tất nhiên!"
Ngụy Hiểu Lâm thở hắt ra, bổ sung:
"Thuộc hạ tuần núi của Đại Vương còn có bài hát nữa cơ: 'Đại vương bảo tôi đi tuần núi nà, tuần hết núi Nam lại tuần núi Bắc nà...'"
"Con bé này, xem đòn đây!"
Ngụy Thắng Lợi cười giơ tay, Ngụy Hiểu Lâm bật cười chạy đi. Mới chạy mấy bước, cô đột nhiên đơ người, thảng thốt kêu lên:
"Ba ơi, có gấu!"
Ngụy Thắng Lợi vội nói:
"Đừng lộn xộn! Là Lão Hắc!"
"Lão Hắc?"
Ngụy Hiểu Lâm khó hiểu. Ngụy Thắng Lợi nói:
"Lão Hắc là một con gấu đen."
"Thế không phải là gấu sao ạ? Nó nhìn qua đây nè! Làm sao giờ ba, chạy hay giả chết đây?"
Ngụy Hiểu Lâm sắp khóc đến nơi. Ngụy Thắng Lợi thấy thế bật cười ha hả:
"Nhìn bộ dạng con kìa. Mới nãy còn nói ba là Sơn Đại Vương, đến địa bàn nhà mình mà con sợ cái gì?"
"Ba! Ba không có phát sốt chứ? Đó là gấu thật đó!"
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu, đặt ba lô xuống, lấy ra một tảng thịt lớn, vẫy vẫy tay với con gấu đen ở xa xa đang dựa vào cây... cọ mông. Gấu đen nhìn thấy Ngụy Thắng Lợi, liền chạy vèo tới.
Cảnh tượng này dọa Ngụy Hiểu Lâm sợ tới muốn xoay người bỏ chạy, nhưng bị Ngụy Thắng Lợi kéo lại:
"Đừng chạy, con chạy không lại nó đâu."
"Leo cây được không?"
"Nó còn leo giỏi hơn con..."
"Sao ba quen nó vậy?"
"Nó là bạn ba mà."
Ngụy Thắng Lợi cười. Ngụy Hiểu Lâm kinh ngạc, cô nàng ngớ ngẩn, vô thức hỏi một câu:
"Vậy... ba cũng không thể dẫn con gái mình đi 'đãi' bạn chứ? Ba có mang theo thì là, ớt, tiêu gì không? Một lát hai người bắt đầu ăn cơm, cạn ly à?"
Ngụy Thắng Lợi nhìn đứa con gái bị dọa đến lẩn thẩn, vỗ vỗ đầu cô:
"Được rồi, thả lỏng nào, đừng sợ, không sao đâu. Lão Hắc đang trong thời kỳ ngủ đông, đi ra tản bộ thôi."
Ngụy Hiểu Lâm thuận miệng bồi thêm một câu:
"Tiện thể... ăn 'thức ăn ngoài' ha?"