Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1217: Lửa

Ngụy Hiểu Lâm sững sờ, hỏi ba:

"Ba, này là tình huống gì ạ?"

Ngụy Thắng Lợi cười khổ:

"Cung phản xạ của gia hỏa này nó chậm. Đến tận trước mặt con, nó mới nhận ra con là vật sống, còn rất dọa người, thế là nó bị dọa sợ, bỏ chạy."

Ngụy Hiểu Lâm cạn lời:

"Cái con này... Không hổ là 'Tuyết Nê Mã', 'Husky trong tuyết', ngốc moe vô địch. Chẳng trách ngày xưa người ta nói 'gậy đánh loạn cũng trúng hoẵng', nó cứ ngốc ngốc tự dâng mình tới, vung gậy một cái là có một đĩa nhân bánh sủi cảo. Thợ săn lúc trước thật là hạnh phúc..."

Ngụy Thắng Lợi lại lắc đầu:

"Hoẵng Siberia tuy ngốc, nhưng một khi nó xếp con vào danh sách 'nguy hiểm', thì nó cách từ rất xa đã chạy rồi, người thường căn bản đuổi không kịp."

Ngụy Hiểu Lâm nói:

"Cơ mà con nghe nói, hoẵng bị đuổi theo sẽ cắm đầu vào tuyết, sau đó... đợi bị người ta bắt đi."

Ngụy Thắng Lợi nghe vậy, sắc mặt hơi nghiêm túc:

"Không phải nó ngốc, mà là con người quá hung ác. Hoẵng chạy rất nhanh, nhưng đám thợ săn lại rất gian xảo. Bọn họ sẽ không đuổi theo, mà chỉ lần theo dấu chân. Bọn họ không đuổi bắt, mà là 'không ngừng xua đuổi'. Tất cả động vật ăn cỏ đều cần lượng thức ăn lớn để giữ thể lực. Hoẵng bị đuổi, không có cách nào bổ sung thức ăn, rất nhanh sẽ mất sức. Thợ săn thì mang đủ lương khô, cứ ung dung theo sau, đợi đến khi con hoẵng chạy không nổi nữa, mệt đến chết, ngã vào trong tuyết, bọn họ mới lại gần bắt sống."

Ngụy Hiểu Lâm nghe xong liền im lặng hồi lâu, mới nói:

"Mấy tên nhóc này ngốc ngốc ngếch nghếch, nếu tự ngốc chết thì thôi đi. Người ta đã tính kế nó như vậy, sao có thể ra tay được chứ?"

"Đúng thế... Cho nên ba con ở lại trên núi, một là bảo vệ núi rừng, hai là để bảo vệ bọn nó. Một ngày ba còn ở đây, thì không cho phép đám thợ săn dê tiện đó vào núi!"

Ngụy Hiểu Lâm như có điều suy nghĩ, nhìn Ngụy Thắng Lợi một cái. Lần này, cô nàng không còn ba hoa đòi ông xuống núi nữa, mà bắt đầu suy tư.

Trên đường, Ngụy Hiểu Lâm hỏi:

"Ba, con nghe nói mọi người lúc trước lên núi dạo mát, vậy mà có thể nhặt được hoẵng về nhà, thật ạ?"

Ngụy Thắng Lợi nói:

"Núi rừng Đông Bắc khí hậu thất thường. Đột nhiên có bão tuyết, đối với hoẵng mà nói, đó chính là tai nạn diệt vong. Tuyết quá dày, bọn nó không cách nào đào tuyết ăn cỏ, sẽ bị chết cóng, hoặc bị đóng băng luôn. Khi đó bọn ba đi tuần, thường xuyên nhặt được. Có lúc, bọn ba đi dạo một vòng, trở về nhà... thấy trong nhà có mấy con đang ngồi sưởi ấm. Con không biết đâu, nhìn cái dáng vẻ đần đần đó của bọn nó, con căn bản không nỡ xuống tay, chỉ có thể mặc kệ cho nó làm ổ, chiếm cả giường con."

Ngụy Hiểu Lâm nghĩ tới cảnh tượng đó cũng nở nụ cười. Cô chợt cảm thấy, núi rừng này hình như cũng không buồn chán, hoang vắng như mình tưởng.

Hai người đang đi, bỗng Ngụy Thắng Lợi cau mày nhìn xa xa, nghiêng tai lắng nghe.

"Nguy rồi! Có người đang trên núi đốt lửa! Đi, qua đó xem thử!"

Ngụy Hiểu Lâm ngáp một cái:

"Ba, nóng vội gì, trời tuyết lớn thế này, không cháy được đâu."

Ngụy Thắng Lợi lại cắm đầu chạy, không quay lại mà hét lớn:

"Con không hiểu gì cả! Loại thời tiết này, tuyết khô chứ không phải nước, trời khô vật hanh, một tia lửa rơi xuống đất đều sẽ dẫn đến cháy lớn!"

Cùng lúc đó, trên ngọn núi đối diện.

Một gia đình sau khi quỳ xuống đất cúng tế tổ tiên, người đàn ông, Lưu Quảng Tài, dùng tuyết lấp lại đống lửa đang cháy dở, đeo bao tay dày vào, gọi vợ con:

"Được rồi, trời lạnh chết người, mau về thôi."

Con gái ông ta quay đầu nhìn lại:

"Ba ơi, như vậy là được ạ? Thầy của con nói trong núi không giống bên ngoài, không thể đốt lửa tùy tiện. Lửa cháy phải có người canh chừng, đợi lửa tắt hết mới có thể đi, nếu không sẽ gây hỏa hoạn."

Lưu Quảng Tài cười lớn:

"Tuyết lớn ngập núi thế này, có thể dễ dàng cháy được sao? Con đưa cái bật lửa cho thầy con, bảo thầy con đốt thử cánh rừng này xem?"

Vợ của Lưu Quảng Tài, Hạ Tuệ, cười theo:

"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, mau về làm cơm thôi. Trước khi trời tối về tới nhà là không tệ rồi."

Con gái Lưu Ngọc thấy ba mẹ đều nói vậy, cũng không kiên trì nữa, chỉ là lại vốc một nắm tuyết, đè lên đống lửa, lúc này mới đi theo ba mẹ xuống núi.

Ba người mới vừa đi không lâu, trong cánh rừng bên cạnh, một con hoẵng đi ra. Con hoẵng ngáo ngơ nhìn xung quanh, xác định an toàn, rồi mò tới trước đống tuyết, dùng mũi ủi ủi, đẩy tuyết ra...

"Ngao..."

Con hoẵng bỗng thấy mũi đau nhói, nó kêu lớn một tiếng rồi bỏ chạy. Móng chân nó giẫm lên đống than hồng, lập tức khiến đốm lửa bay đầy trời. Gió lớn thổi qua, tàn lửa bay tứ tán.

Có đốm lửa rớt trên nền tuyết, lập tức lụi tàn. Có đốm lửa rơi lên cành cây khô, lá vàng bắt đầu bốc cháy, rồi lại bị gió thổi, lửa trên lá tắt, nhưng lá cây cháy dở, mang theo đốm lửa đỏ, rơi xuống đất.

Thế mà nó lại rơi đúng vào tầng lá khô mà cả nhà Lưu Quảng Tài đã quét dọn lúc trước.

Một làn khói từ từ bốc lên. Không lâu sau, ngọn lửa bùng lên trong cơn cuồng phong, lá cây và đốm lửa bay lên càng lúc càng nhiều. Băng tuyết bị lửa đốt tan, cây khô lớn bên cạnh bị bén lửa. Ánh lửa ngút trời, khói lửa nổi lên khắp nơi. Gió lớn vẫn thổi, ngọn lửa như sóng vỡ bờ, càn quét tất cả.

Ngụy Thắng Lợi đã chạy rất nhanh, nhưng mà cái gọi là "vọng sơn bào tử mã" (nhìn núi thì gần, chạy thì mệt chết ngựa), mặc dù chỉ cách một ngọn núi, nhưng khoảng cách đó cũng khiến họ chạy mất ba tiếng đồng hồ.

Vừa chạy, Ngụy Thắng Lợi vừa móc bộ đàm hét lớn:

"Cháy rồi! Núi số 7 cháy rồi! Mau đến hỗ trợ!"

Bên bộ đàm cũng hét lên:

"Anh Ngụy, đợi đó! Tôi lập tức đến! Báo động trước đã!"

Ngụy Hiểu Lâm hồi đầu còn tưởng không sao, nhưng khi cô nhìn thấy ngọn núi bên kia, chỉ trong hơn một tiếng đã khói đen cuồn cuộn, cách một ngọn núi mà vẫn thấy ánh lửa, cô biết, đã xảy ra chuyện lớn!

Đợi hai cha con chạy lên tới ngọn núi đối diện, nghênh đón họ chính là sóng lửa ngập mặt. Lửa lớn cháy rực, tiếng nổ "lách tách" của cây cối bị đốt không dứt bên tai. Rất nhiều động vật cuống cuồng chạy bừa, thậm chí có con thỏ hoảng loạn đâm thẳng vào chân Ngụy Hiểu Lâm, ngã chỏng vó, rồi lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy.

Lúc này, Ngụy Hiểu Lâm không cười nổi nữa, cô thật sự sợ hãi, hét lớn:

"Ba! Lửa tới rồi! Chạy mau đi!"

Ngụy Thắng Lợi lại phẩy tay:

"Con chạy đi! Ba không thể đi! Ba phải quan sát tình hình hỏa hoạn để truyền tin tức về, nếu không khi đội phòng cháy chữa cháy tới cũng khó mà hành động!"

Ngụy Hiểu Lâm lắc đầu:

"Không muốn! Con phải ở bên cạnh ba!"

"Đi mau! Thể lực con không theo nổi, lát nữa lửa cháy tới, chạy không được là xong!"

Ngụy Thắng Lợi đẩy Ngụy Hiểu Lâm một cái:

"Chạy! Chạy nhanh lên! Ba có kinh nghiệm, không sao đâu!"

Ngụy Hiểu Lâm vẫn không chịu đi. Ngụy Thắng Lợi cầm bộ đàm đưa cho cô:

"Nếu con không đi, thì đứng xa ra, cầm bộ đàm. Lát nữa người bên đó nói gì, con chuyển lời lại cho ba. Ở đây tín hiệu càng lúc càng yếu!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương