Chương 1223: Xe Lửa Trong Núi Sâu
Cho nên, họ muốn cứu người cũng chỉ có thể cắn răng bay lên cao, rời đi thật nhanh để đổi băng khô hoặc lấy nước, sau đó lại quay lại...
Phương Chính biết đây là một cơ hội, vội hô to lên:
"Cứu viện tới rồi! Tất cả mọi người đi theo tôi!"
Đám đông vốn đang tuyệt vọng thấy vậy liền nhao nhao bật dậy, chạy về phía lối vào khe núi.
Phương Chính thấy mọi người di chuyển chậm chạp, liền chạy qua, lấy một chiếc xe ngựa cỡ lớn của nhà nào đó đẩy ra, hét lớn:
"Đưa người già và trẻ nhỏ hành động bất tiện lên xe mau!"
Lưu gia thôn không lớn lắm, tổng cộng hơn 50 hộ. Trừ những người đã rời đi, người già chỉ còn hai ba mươi người, người không đi lại được cũng có ba năm người, thêm vài đứa bé, một chiếc xe ngựa cũng đủ để chen chúc.
Ngụy Hiểu Lâm là người đầu tiên chạy qua, muốn phụ đẩy xe.
"Em đến giúp anh!"
Ngụy Thắng Lợi cũng nói:
"Tôi cũng giúp!"
Phương Chính cười cười:
"Được rồi, cùng nhau đẩy!"
Thực ra, căn bản chẳng cần Ngụy Thắng Lợi. Thậm chí nếu không có họ, một mình Phương Chính có thể đẩy chiếc xe ngựa này chạy như xe hơi. Nhưng Phương Chính thừa hiểu, nếu hắn cứ thế chạy đi, đám người già này không có ai tin tưởng dẫn dắt, sợ rằng sẽ không ra nổi khe núi.
Lửa bốn phía càng ngày càng lớn, không khí càng lúc càng loãng, tinh thần của các cụ đã sắp không trụ nổi. Họ cần hy vọng, cần một người có thể dẫn dắt họ. Vì vậy, Phương Chính đẩy xe tiến lên, nhưng không chạy quá xa.
Từ xa, Phương Chính đã thấy bóng người. Đó là những thân ảnh đang lao vào biển lửa. Nhìn họ, Phương Chính gần như muốn bật khóc.
Hắn vẫn luôn biết, nghề lính cứu hỏa rất vất vả và nguy hiểm, họ là những con người đáng kính. Nhưng chưa bao giờ Phương Chính nhìn họ như nhìn thần linh giống hôm nay. Họ thực sự là thần thánh, những vị thần hộ vệ. Bất kể hiểm nguy, bất kể nơi nào không thể đến, chỉ cần có người cần cứu, họ chắc chắn sẽ có mặt.
Phương Chính cảm khái vô ngần.
Đây mới là phép thần thật sự. Người dũng cảm gan dạ, tình yêu thương không biên giới.
Thế nhưng, đợi khi đội cứu hỏa xông qua, gió lớn lại một lần nữa khiến ngọn lửa bùng lên. Nơi ban đầu được băng khô dập tắt bắt đầu cháy trở lại, tốc độ bùng lên cực nhanh, vòng lửa lại hình thành, nhốt tất cả mọi người lại.
Có người hỏi:
"Đội trưởng, không có đường lui, làm sao bây giờ?"
Đội trưởng nói:
"Đưa áo cứu hỏa cho bà con! Vào nhà tìm đồ có thể chống cháy, kéo dài thời gian! Máy bay bổ sung băng khô xong sẽ trở lại mở đường. Chúng ta cần phải câu giờ!"
Mọi người nghe xong lập tức cởi đồ bảo hộ.
Nhóm người già thấy thế, từng người kéo mấy chàng trai lại, kêu lên:
"Không cần, không cần! Các cháu, mấy đứa mặc vào, cơ hội sống của mấy đứa lớn hơn! Lũ già này lớn tuổi rồi, sống không được mấy ngày nữa đâu."
Một ông cụ đau lòng nói:
"Đúng đó, chàng trai. Cháu cũng tầm tuổi cháu nội ông, cháu phải sống cho thật tốt!"
Có bà lão la lên:
"Con à, đừng đưa cho bà! Con mà đưa, bà xông vào biển lửa chết cho coi!"
Đội trưởng vội nói:
"Ông bà à, mọi người nghe con nói. Chúng con là lính phòng cháy chữa cháy, nhiệm vụ của bọn con chính là đưa mọi người an toàn ra khỏi đây."
Một ông cụ tức giận hét rầm lên:
"Nói bậy! Mấy đứa là lính cứu hỏa thì cũng là con cháu của bọn ta! Nào có đạo lý để con cháu mình gặp nguy hiểm?"
Một bà cụ xen vào:
"Đúng vậy, cháu nội bà cũng trạc tuổi con. Nếu nó ở bên ngoài cũng đối xử như vậy với người khác, bà cảm động thì cảm động đấy, nhưng nếu thật có mệnh hệ gì, con bảo người lớn trong nhà sống thế nào? Bọn ta tuổi đã lớn, chết thì chết thôi. Mấy đứa còn trẻ như vậy, vì chính mình và người thân, cũng phải sống sót!"
Đội trưởng khuyên nhủ:
"Ông bà ơi, không giống nhau đâu. Bọn con được huấn luyện, biết cách bảo vệ bản thân trong lửa. Huống chi bọn con chạy nhanh, chỉ cần phối hợp ăn ý, sẽ không sao đâu ạ."
Những người khác cũng rối rít khuyên. Người thì khoe cơ bắp, người thì nói mình chạy rất nhanh. Cuối cùng, ngay cả lừa gạt cũng phải mang ra dùng, mới khiến các ông bà cụ chịu mặc áo cứu hỏa.
Thấy cảnh này, Ngụy Hiểu Lâm nhỏ giọng nói:
"Không ngờ... nói dối cũng có thể khiến con cảm động đến phát khóc..."
Ngụy Thắng Lợi chợt hỏi:
"Ủa? Trình đội trưởng đâu?" (Hắn nhầm Phương Chính là lính cứu hỏa)
Ngụy Hiểu Lâm nói:
"Mới nãy thấy anh ấy cởi đồ nhét qua đây, rồi không thấy đâu nữa."
Ngụy Thắng Lợi đang ngơ ngác thì thấy Phương Chính từ xa chạy tới. Lần này, hắn lấy thêm mấy chiếc xe ngựa nữa, nối càng xe lại với nhau, trông như một đoàn tàu lửa mini.
Ngụy Thắng Lợi hỏi:
"Trình đội trưởng, anh muốn... làm xe lửa à?"
Vũ đội trưởng cũng tò mò qua xem. Phương Chính lắc đầu:
"Người già tuổi cao, trẻ em cũng không chạy nhanh nổi. Tình hình vừa nãy mọi người cũng thấy rồi. Tuy trực thăng có thể tạm thời áp chế lửa, nhưng chỉ chớp mắt là lửa bùng lên lại. Chúng ta nhất thiết phải nắm chắc thời gian, nhanh hết sức có thể xông qua, nếu không thì nguy hiểm lắm."
Nói tới đây, Phương Chính liếc nhìn xung quanh. Oxy đang cạn kiệt, khói bụi, CO2... đã bắt đầu khiến sức khỏe các cụ suy yếu. Hắn cũng sốt ruột cả lên.
Lần này, Phương Chính thật sự hối hận đã không lôi cả Hồng Hài Nhi theo. Hắn càng hối hận hơn là lúc đi, vì lo Nhất Chỉ Tự gặp nguy, đã mở hết thần thông cho đám đệ tử. Nếu không, như mọi khi, hắn chỉ cần đóng mở thần thông, bọn nó nhất định sẽ hiểu là hắn đang gọi.
Còn hiện tại... Hắn cũng thử đóng rồi lại mở thần thông của Hồng Hài Nhi, nhưng đợi mỏi mòn cũng không thấy động tĩnh. Hiển nhiên, tên đệ tử ngốc xít này không hiểu được cái "hint" của sư phụ.
(Cùng lúc này, tại Nhất Chỉ Tự. Hồng Hài Nhi ngáp dài, lẩm bẩm:
"Sư phụ bị chập mạch à? Tự dưng khóa thần thông của mình rồi lại mở... Kệ, ngủ tiếp thôi, trời đẹp thế này mà... Oáp...")
Bên này, Vũ đội trưởng nghe Phương Chính nói xong, cau mày:
"Nhưng mà nhiều xe ngựa nối lại đã rất nặng, thêm nhiều người nữa... chúng ta cũng không có xe kéo, sợ là không đẩy nổi."
Phương Chính nói tỉnh bơ:
"Yên tâm, tôi đẩy."
Để mọi người tin tưởng, Phương Chính đẩy thử "đoàn tàu" nhỏ đi một vòng nhẹ tênh.
Một đám lính cứu hỏa trợn mắt, suýt thì rớt cả tròng ra ngoài. Đây... còn là người à?
Phương Chính cũng bất đắc dĩ thôi. Hắn cũng muốn biểu hiện bình thường một chút, nhưng tình hình hiện giờ không cho phép hắn bình thường!
Khi mọi người đang lo lắng chờ đợi, trực thăng đã quay lại. Phương Chính vội nói:
"Tất cả lên xe!"
Thời gian cấp bách, không ai có thời gian nghiên cứu vì sao Phương Chính khỏe như trâu. Nhóm lính cứu hỏa vội đỡ người già lên xe, sau đó lấy chăn nhúng nước, rải đất lên, rồi lại phủ thêm một lớp chăn ướt nữa. Lớp chăn ẩm dày cộm phủ lên người như một tầng phòng cháy.
Phương Chính bảo cả bọn họ cũng lên xe luôn. Ai nấy đều sững sờ.
Phương Chính gắt lên:
"Muốn sống thì lên nhanh! Thời gian không đợi người! Lửa lại bùng lên rồi!"
Vũ đội trưởng định nói:
"Anh..."
Thì đã thấy Phương Chính đẩy xe chạy đi. Bọn họ vội đuổi theo, kết quả phát hiện xe càng lúc càng nhanh. Họ muốn giúp đẩy cũng không được, vì tốc độ xe còn nhanh hơn họ chạy.
Thế là ai cũng phải nhảy vội lên xe. Sau đó, họ chỉ thấy "đoàn tàu" chạy vèo vèo. Rõ ràng là xe ngựa, mà lại có cảm giác nhanh như tàu hỏa.