Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1224: Sự Đáng Sợ Của Thiên Nhiên

Băng khô được rải xuống, lửa lớn bị ép xuống, nhưng rất nhanh lại bùng lên. Nhiệt độ tăng cao, cho dù trốn trong chăn cũng cảm thấy nóng bức khó chịu khủng khiếp.

Vậy thì, người ở bên ngoài, trực tiếp đối mặt với ngọn lửa, sẽ có cảm giác gì?

Nhiều người len lén nhìn Phương Chính. Hắn mồ hôi đầm đìa, mặt mũi đỏ bừng vì sức nóng, nhưng vẫn cắn răng đẩy cỗ xe lao đi như điên.

Mấy người Vũ đội trưởng mấy lần muốn xông ra hỗ trợ, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh lướt qua vùn vụt thì biết, đi xuống cũng vô ích. Bọn họ căn bản không theo kịp tốc độ của cái xe này, chỉ có thể đàng hoàng ngồi yên.

Mà những ông bà cụ kia thì đã ghi nhớ sâu sắc gương mặt của Phương Chính. Có người bắt đầu ôm mặt khóc nức nở...

Vào lúc này, Ngụy Hiểu Lâm kinh hoảng thốt lên:

"Không xong, lửa cháy rồi!"

Ngụy Thắng Lợi cũng nhìn thấy. Ngọn lửa phía sau Phương Chính bỗng nhiên bùng lên.

Đây không phải là phim ảnh, nơi ngọn lửa chỉ phừng phừng đuổi theo gót nhân vật chính. Đây là thực tế. Chỉ trong nháy mắt, Phương Chính đã bị biển lửa nuốt chửng.

Nhiều ông bà cụ xé giọng hét lên:

"Con ơi!"

Chẳng qua, chiếc xe không hề giảm tốc độ, mà trái lại càng nhanh hơn. Kèm theo đó là một tiếng gầm giận dữ:

"Xông lên!"

Tốc độ xe lại càng nhanh. Vũ đội trưởng không dám tin vào mắt mình:

"Đây... còn là con người ư?"

Phương Chính liều mạng thật sự. Hắn tuy tu luyện Đoán Thể Thuật, da thịt lại được Phật Khí tôi luyện ngày đêm, sớm đã vượt xa cảnh giới người phàm. Nhưng một lần đẩy tám chín chiếc xe ngựa, chở theo mấy chục người, lại còn phải chạy nước rút... cho dù là hắn cũng thấy hơi chịu không nổi.

Nhưng khi lửa bùng lên, hắn nhìn thấy hơi nước bốc lên từ đống chăn bông. Lửa càng cháy lớn, hắn biết nếu không nhanh hơn, người ở trong xe sợ là không chịu được. Thế nên, hắn càng liều mạng chạy.

Họa vô đơn chí, đúng lúc này, bánh của chiếc xe ngựa đầu tiên mà hắn đang đẩy đột nhiên bay ra ngoài.

Phương Chính chửi thề một tiếng, nghiến răng gồng sức. Hai cánh tay hắn bỗng phình to, rõ ràng là đang vận toàn lực Đại Lực Kim Cang Chưởng, cố sống cố chết dùng hai tay đỡ cỗ xe không cho nó lật, rồi... tiếp tục chạy.

...

Cùng lúc này, ở bên ngoài vòng vây lửa, lại có thêm đội cứu hỏa chạy tới. Nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trở lại, nuốt chửng đội xe, nhiều người đỏ bừng cả mắt. Nhưng ngọn lửa này, không ai có thể xông vào. Họ chỉ có thể cố hết sức phun nước từ xe cứu hỏa, dù biết rằng chẳng có tác dụng gì.

"Chúng ta... tới muộn rồi. Thật xin lỗi."

Một người lính cứu hỏa cởi nón bảo hộ ra, bật khóc. Những người khác cũng khóc theo.

Mà ngay lúc đó, có tiếng ầm ầm vang lên. Mọi người vô thức ngẩng đầu. Không thể nào?

Sau đó, họ thấy một "đám lửa" xông qua vòng vây, kéo theo một vệt lửa dài, như một con rồng lửa vọt ra ngoài.

Tiếp theo, họ nghe thấy có người hét to:

"Ném chăn bông ra! Phun nước!"

Chỉ thấy đống chăn cháy dở được xốc lên, lộ ra những người bên trong. Có người đã thoi thóp, có người quần áo đang bốc cháy. Lính cứu hỏa phản ứng cực nhanh, lập tức hét lên:

"Bình chữa cháy! Súng phun nước!"

Áp lực nước của súng quá cao, không thể bắn trực tiếp vào người, nên họ phải phun lên trời để nước rơi xuống. Những lính cứu hỏa khác cầm bình chữa cháy xông tới, giúp người bị bỏng dập lửa.

Mà Phương Chính thì chạy ào qua, cứu những cụ già sắp tắt thở. Phật khí linh dược của hắn tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng có hiệu quả bồi bổ cơ thể, hoạt huyết cực nhanh. Cộng thêm y thuật, mấy cụ già rất nhanh đã thở lại bình thường.

Hắn đang bận rộn, những người khác cũng chẳng rảnh. Người cứu người, người dập lửa. Hiện trường hỗn loạn, nhưng lại vang lên tiếng cười của những người vừa thoát chết.

Phương Chính thấy vậy, tranh thủ "hốt" hai cây rìu chữa cháy, rồi lủi tọt vào rừng, chuồn nhanh như khói.

Pha biểu diễn vừa rồi đã vượt xa tầm hiểu biết của người thường. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc... chuồn lẹ. Xe ngựa bị đốt thành than, hắn ở trong biển lửa lâu như vậy mà tóc tai không sém một sợi. Lỡ bị hỏi thì không biết giải thích thế nào, tốt nhất là té sớm cho lành.

Nhưng Phương Chính không biết, hắn chạy nhanh, nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm hắn. Đó chính là Ngụy Hiểu Lâm.

Có điều, mạch não của cô nàng Ngụy Hiểu Lâm này vốn không giống người thường. Vả lại, cô cũng chẳng có kỹ năng chuyên môn gì, làm gì cũng không đến lượt, người khác đều đã có người chăm sóc. Dân "rảnh rỗi" thì ắt "sinh nông nổi", lòng hiếu kỳ trỗi dậy. Cô muốn nhìn kỹ xem "lão tài xế" lái đoàn tàu lửa này thế nào, kết quả lại thấy người ta... chạy mất. Ngụy Hiểu Lâm muốn đuổi theo, nhưng chỉ thấy một vệt tuyết mờ, người đã không thấy đâu nữa. Cô đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Phương Chính rời khỏi Lưu gia thôn, mục đích rất rõ ràng: hạn chế đám cháy. Hắn không hiểu cứu hỏa thế nào, nhưng hắn hiểu một điều: lửa không còn gì để đốt thì tự khắc sẽ tắt.

Thế là, Phương Chính một tay cầm rìu, xông về hướng biển lửa.

Trên đường đi, hắn thấy rất nhiều lính cứu hỏa và thôn dân đang cùng nhau đốn cây. Nhưng đốn củi nói thì đơn giản, làm mới biết nó không dễ. Cây cối quá nhiều, phạm vi quá rộng, người dù đông nhưng không thể nhiều hơn cây, càng không thể nhanh hơn lửa. Bọn họ chỉ có thể cố hết sức kéo dài khoảng cách, tạo ra vành đai an toàn.

Phương Chính không tiện hành động chung. Hắn tìm một nơi không người, giơ rìu lên. Một cái cây to bằng bắp đùi bị chặt hơn nửa, thêm một nhát nữa, cây đổ rạp. Sau đó, Phương Chính khiêng cái cây lên, ném thật xa, rồi tiếp tục chặt cây tiếp theo.

Cho dù là với quái lực của Phương Chính, hắn cũng dần cảm thấy mình quá nhỏ bé trong trận chiến này. Con người đối mặt với thiên nhiên, thật sự quá bất lực.

Hắn không nhớ máy bay trực thăng đã bay qua bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình đã chặt bao nhiêu cây. Hắn chỉ biết, việc này thật sự không phải việc của người làm. Ngay cả hắn cũng sắp chịu không nổi.

Lúc Phương Chính đang nghĩ có nên nghỉ một lát không, hắn lại thấy vài cụ già đang cố kéo một cái cây không to lắm đi qua. Mấy cụ này là thôn dân ở gần đây. Phương Chính có ấn tượng, lúc hắn tới, họ đang giúp đỡ. Hắn đã mệt như vậy, mà mấy cụ vẫn kiên trì. Chân họ run lẩy bẩy, nhưng không ai nói "nghỉ ngơi".

Thấy vậy, Phương Chính cắn răng, làm tiếp.

Không phải sức của Phương Chính không bằng người già, mà là năng lực càng lớn, bỏ ra càng nhiều. Hắn vẫn luôn dùng toàn lực, chạy đi chạy về, đẩy "xe lửa", rồi lại đốn cây. Đổi lại là bất kỳ ai khác, sợ là đã gục từ lâu.

Đám cháy này kéo dài cả một đêm, bầu trời bị đốt cho đỏ rực. Nhưng sau khi trời sáng, lửa không hề giảm bớt, trái lại còn hung hãn hơn theo gió đổi chiều. Vòng cách ly đầu tiên mà mọi người vất vả làm xong cũng không cản được bước chân của đại hỏa. Họ bất đắc dĩ phải lùi lại, mở rộng vòng cách ly thứ hai, hy vọng cản được đám cháy.

Nhưng diện tích lửa rừng quá lớn. Người tuy không ít, nhưng ở trong ngọn núi bao la này, vẫn là quá ít ỏi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương