Chương 1226: Dập Lửa
Một chiến dịch toàn dân cứu rừng chính thức bắt đầu.
Phương Chính ngửa mặt nhìn trời, mệt đến thở không ra hơi. Những người khác cũng chẳng khá hơn, nhưng ngọn lửa vẫn cháy, như đang cười nhạo sự nhỏ bé của con người trước thiên nhiên.
Đang lúc Phương Chính hai mắt nhìn đăm đăm, chợt nghe một loạt tiếng hô hoán truyền tới:
"Các anh em, tiến lên!"
Phương Chính quay đầu lại, thấy một đoàn binh lính xông tới, trong đó còn lẫn vài thanh niên khác. Những người này giơ dụng cụ, nhanh chóng chặt đổ từng cây to. Hầu như là hai người một cây, thoắt một cái đã dọn sạch một mảng. Vòng cách ly nháy mắt được mở rộng không ít.
Phương Chính trợn mắt. Từ đâu ra nhiều người vậy?
Mà hắn chẳng biết, nhiều sinh viên hơn còn đang bị cản ở ngoài. Nếu bọn họ như ong vỡ tổ tràn vào, cảnh tượng đó mới thật sự chấn động. Chẳng qua, người phụ trách cuối cùng vẫn không thả những sinh viên không có kinh nghiệm này vào. Dù cảm động thế nào, họ vẫn phải có trách nhiệm với đám trẻ. Để trấn an, người phụ trách giao cho họ nhiệm vụ hậu cần, không nguy hiểm nhưng cũng không dễ dàng gì. Hậu cần quả thực cũng cần nhân thủ, các sinh viên tuy không cam lòng nhưng vẫn nghe lời làm việc.
Kết quả, có người nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người lên núi cứu hỏa. Triệu Đại Đồng hỏi:
"Ể? Vừa nãy người đi rửa mặt xong lại đi vào... sao nhìn giống thầy hiệu trưởng mình thế nhỉ?"
Hồ Hàn bĩu môi:
"Sao có thể? Mình đoán hiệu trưởng chúng ta đang ở nước ngoài 'bla bla bla' rồi..."
Triệu Đại Đồng toét miệng cười, cũng cho rằng không thể nào.
Với sự tham gia của quân đội, các lực lượng cảnh sát và mọi tầng lớp nhân dân, những mảng lớn cây bị đốn hạ, vòng cách ly mở rộng nhanh chóng. Ngọn lửa cuối cùng bắt đầu suy yếu.
Lúc này, hàng loạt máy bay trực thăng cũng được điều tới. Lộ tuyến của trận lửa cuối cùng bắt đầu bị áp chế. Phương Chính thấy vậy, đi theo mọi người tiến về phía trước.
Không biết là ai tiện tay chặt đứt một cành cây đã cháy rụi, nói:
"Nếu như cây nào cũng giòn như thế này thì khỏe rồi. Một rìu một cành, tốt biết bao..."
Phương Chính nghe vậy chợt sáng mắt. Đúng rồi, đều giòn như vậy? Lửa sở dĩ cháy nhanh như vậy là nhờ gió lớn thổi lửa trên tán cây bay xa. Nếu những cái cây này... đều đổ thì sao?
Chuyện này người khác chắc chắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Cây trong đám cháy, làm sao mà chặt? Không thực tế!
Nhưng đối với Phương Chính mà nói, đây quả thực là một biện pháp khả thi!
Nghĩ là làm, Phương Chính thừa lúc không ai để ý, phóng vèo vào đám lửa.
Nóng! Cực kỳ nóng!
Phương Chính cảm giác toàn thân như bị ném vào lò nướng chín, nhưng hắn biết rõ đây chỉ là cảm giác. Có Nguyệt Bạch Tăng Y hộ thể, hắn tuyệt đối không chết cháy.
Nhưng... đau thì vẫn đau.
Hắn cắn răng, vung rìu chém xuống cây cối xung quanh. Cái cây to bằng bắp đùi bị lửa đốt, vốn đã không chắc, một rìu vung xuống đã gãy.
Phương Chính thấy có cửa, liền vui mừng. Hắn lập tức bắt tay vào làm. Nơi hắn đi qua, từng cái cây to ngã xuống. Ngọn lửa cao mười mấy mét lập tức biến thành lửa trên mặt đất, thế lửa nháy mắt yếu đi không ít.
Phương Chính càng mừng hơn. Mệt mỏi ban đầu bị hắn nén lại, hắn liên tục vung rìu xông tới, đốn cây như máy chém, từng phiến cây to đổ rạp.
Mọi người bên ngoài đang cố gắng nới rộng vòng cách ly, bỗng nhìn thấy cây cối trong đám cháy... như bị tê giác húc, ngã rạp từng cây, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Từng người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu bên trong đám lửa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, chỉ huy hạ lệnh, mặc kệ bên trong xảy ra chuyện gì, đây là chuyện tốt, mọi người tăng tốc lên!
Người đến ngày càng nhiều. Lâm chỉ huy, người vốn la ó "người không đủ, người không đủ", bây giờ lại thấy "người nhiều quá, nhiều quá rồi".
Đám cháy, dưới chiến thuật biển người, mưa nhân tạo, và máy bay dập lửa, đã nhanh chóng được khống chế. Một khi cháy rừng được kiểm soát, thì khoảng cách nó bị dập tắt hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Phương Chính đã mệt đến không muốn nhúc nhích, nằm ngay trong đám cháy, thở hổn hển, cười nói:
"A Di Đà Phật, cho mày phách lối này! Để xem mày còn dày vò được bao lâu!"
Nghỉ ngơi một lát, Phương Chính đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn thảm thực vật bị thiêu trụi xung quanh, chợt hét to:
"Ái da! Sao mình lại quên mất chuyện này!"
Phương Chính vỗ trán. Hắn lại quên mất thần thông Thiên Nhiên Phú của mình! Nếu vừa bắt đầu sử dụng, để cây cối tự mình "chạy" ra, không phải nhanh hơn hắn tự tay chặt à? Cần gì phải tốn sức như vậy?
Phương Chính thật muốn tự tát cho mình một phát. Cái đầu óc này đúng là gấp đến choáng váng, "lag" cả kỹ năng.
Mà đã nghĩ tới thì phải làm. Cây cối tự đi dù sao cũng tốt hơn là bị chặt. Sau khi chạy ra, Phương Chính hít sâu một hơi, nhắm mắt cảm ngộ thực vật xung quanh...
Kết quả: trống rỗng.
Cái cảm giác liên hệ với thiên nhiên hoàn toàn không thấy đâu. Phương Chính không hiểu, hỏi:
"Hệ thống huynh, xảy ra chuyện gì vậy?"
[Giữa trời mùa đông, thực vật đều lâm vào trạng thái giả chết, ngủ đông. Năng lượng của chúng chỉ miễn cưỡng đủ để chống chọi qua ngày đông giá rét. Bản thân chúng nó sống sót qua mùa đông đã là may lắm rồi, lấy đâu ra sức mà phối hợp với ngươi... làm loạn? Huống chi, mặt đất đều đông cứng hơn cả sắt thép, ngươi cảm thấy chúng nó nhúc nhích nổi à?]
Phương Chính nhất thời... cạn lời.
"Ta... Ta tưởng Thiên Nhiên Phú có thể mang đến cho chúng lực lượng mạnh mẽ hơn..."
[Lời này không sai. Nhưng đó là dưới điều kiện cho phép. Ngươi ở trong sa mạc, một giọt nước cũng không có, dùng Thiên Nhiên Phú cũng không cách nào biến một hạt giống thành cây cao chọc trời được. Thiên Nhiên Phú, là mang lại sức mạnh tự nhiên cho ngươi, nhưng sức mạnh đó vẫn nằm dưới khuôn khổ của pháp tắc.]
Phương Chính hiểu ra. Hắn nhìn đám cháy đã tắt ngấm sau lưng, lẩm bẩm:
"Lần này không uổng công sức... Cũng may, cũng may..."
Đám cháy bị khống chế. Ba ngày sau, cuối cùng hoàn toàn dập tắt. Người trợ giúp đi vào đám cháy, thực hiện công đoạn dập lửa cuối cùng.
Mà Phương Chính, từ đầu đến cuối, đều không xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hắn luôn ý thức được việc phải tránh xa đám đông. Cùng lúc đó, mọi người tìm được Trình Hoa - chiến sĩ cứu hỏa mà Phương Chính từng giả dạng - đang ngủ mê man nhưng không bị thương tổn gì trong đám cháy.
Vốn mọi người cho rằng dập được lửa là mọi thứ kết thúc.
Kết quả, sau khi dập lửa xong, sau khi tất cả mọi người đồng thanh hoan hô, một đám người như quân bài domino, ngã rạp trên đất.
Lâm chỉ huy sợ hết hồn, vội chạy tới xem xét. Khi thấy rõ tình hình, mặt hắn lộ rõ vẻ kính nể.
Những người này đều là những người đã hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu tiên từ lúc bắt đầu. Mấy ngày không chợp mắt, trợn mắt lên là xông vào Địa Ngục lửa băng kia dập lửa, mất nước, uống nước, rồi lại chiến đấu. Từng người đều đã mệt đến đứt hơi, chỉ dựa vào chút ý chí cuối cùng để chống đỡ.
Bây giờ, đám cháy đã được dập tắt. Chút ý chí đó cũng tan đi. Ai nấy nằm co quắp trên đất, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy những người này, tất cả những ai còn đứng vững đều vô cùng kính nể.