Chương 1227: Sư Phụ, Đừng Đuổi Nữa
Những hình ảnh này được phóng viên chụp lại và đăng lên mạng. Lần đầu tiên, khu bình luận không có một mống "trẻ trâu" nào, mà toàn là:
"Tôn kính!"
"Kính chào!"
...
Ngày đó, rất nhiều gia đình nông dân ở gần đó đã vào chung vui.
Ngày đó, rất nhiều người đang ăn mừng.
Nhưng có một người lại không đi, đó chính là Ngụy Thắng Lợi. Ngụy Thắng Lợi cũng mệt xỉu, nhưng sau khi tỉnh lại, ông lập tức trở lại bìa rừng, ngồi trên một gốc cây bị chặt, nhìn về phía đám cháy đã tắt, chắp tay yên lặng cầu nguyện.
Lúc này, một bàn tay nhỏ đặt trên vai ông. Là Ngụy Hiểu Lâm.
Ngụy Hiểu Lâm nhỏ giọng nói:
"Ba đừng nghĩ nhiều nữa, đầu xuân năm sau bọn nó sẽ mọc lại thôi."
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu:
"Cây có thể mọc lại, nhưng để lớn được như thế này, không biết phải mất bao nhiêu năm. Cũng không biết... ba có còn sống để nhìn thấy hay không."
Ngụy Hiểu Lâm ôm cổ Ngụy Thắng Lợi, cười:
"Trong núi này không khí tốt như vậy, ba lại còn rèn luyện thân thể mỗi ngày, chắc chắn sống lâu trăm tuổi. Nhất định có thể nhìn thấy."
Ngụy Thắng Lợi sững sờ, sau đó bật cười:
"Con không cản ba nữa à?"
Ngụy Hiểu Lâm nói:
"Núi này cần ba, ba là thần hộ vệ của ngọn núi này, ba là anh hùng của con. Ba thuộc về nơi này, còn con và mẹ thì thuộc về ba."
Ngụy Thắng Lợi nói:
"Con thì được cái miệng ngọt. Đáng tiếc, sợ là ba không nhìn được bọn nó mọc lớn. Mấy cái cây này sinh trưởng rất khó..."
Ngụy Hiểu Lâm cười nói:
"Không sao. Nếu ba không nhìn được, con có thể nhìn giúp ba mà. Con chính là đôi mắt của ba, đợi con nhìn thấy thì sẽ nói lại với ba."
Ngụy Thắng Lợi giơ bàn tay lên, nhưng khi rơi xuống, lại trở thành một cái xoa đầu. Ông cười nói:
"Con nhỏ này, có ai nói ba mình như con không?"
"Thế cũng có ba nào dẫn con gái cưng đi giao hàng cho gấu sao?"
Nghe tới đây, Ngụy Thắng Lợi cũng bật cười theo.
Bấy giờ, ở dưới núi, Lưu Quảng Tài đi theo cảnh sát dưới ánh mắt của người nhà. Trước khi lên xe, anh ta quay đầu lại nói:
"Con gái, con nói đúng lắm, sau này đừng học theo ba. Học cho thật giỏi, đợi ba ra tù, ba muốn thấy con lên đại học."
Lưu Ngọc rơi nước mắt nói:
"Ba, mặc kệ ra sao, ba là niềm tự hào của con! Ba là người đàn ông chân chính!"
Lưu Quảng Tài nghe xong bật cười ha hả.
Hạ Tuệ ôm Lưu Ngọc, khóc nói:
"Đồ không tim không phổi, còn cười được! Sau này không đi thăm anh!"
Lưu Quảng Tài vội ngậm miệng, nghẹn ngào nói:
"Vợ à, đừng như vậy..."
Hạ Tuệ lúc này mới nói:
"Được rồi, đi đi, cải tạo cho tốt, tranh thủ ra sớm một chút."
Lưu Quảng Tài gật đầu, đi theo cảnh sát.
Mọi việc dường như đều kết thúc. Nhưng trong lòng tất cả những người tham gia cứu viện đều có một thắc mắc: Trình Hoa rốt cuộc đã làm cách nào để sống sót trong đám cháy? Hắn đã làm thế nào để một mình xông ra khỏi biển lửa?
Đáng tiếc, những câu hỏi này không ai có thể trả lời. Đương sự Trình Hoa cũng bị hỏi đến ba lần mà vẫn không biết gì.
Một nhân viên điều tra hỏi:
"Trình Hoa, anh xác định mình nhìn thấy một vạt áo màu trắng?"
Trình Hoa gật đầu:
"Đúng vậy, màu trắng, hình như hơi xanh, có điều nhìn không rõ... Ừm, là cái loại đồ mà người cổ đại hay mặc ấy."
Nhân viên điều tra cau mày. Sau khi ghi chép lại, anh ta nói:
"Chuyện này anh biết là được, đừng nói với ai nữa."
Trình Hoa gật đầu, bảo đảm sẽ không nói. Hắn vô cùng xác định mình đã ngất đi, cũng chắc chắn mình ngất trong đám cháy. Nhưng hắn không những không bị thiêu chết, mà còn sống! Lại còn ù ù cạc cạc mà có nhiều chiến công như vậy, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhìn đóa hoa đỏ lớn trước ngực, hắn càng thấy chột dạ, cảm thấy mình không xứng với nó.
Nhân viên điều tra nói:
"Đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Mặc kệ chuyện sau đó có phải anh làm hay không, việc anh cứu Ngụy Thắng Lợi là thật, đúng chứ? Anh đối diện với hỏa hoạn mà dũng cảm không chùn bước, có thể xả thân cứu người, điều này đã xứng đáng với huy chương và đóa hoa trên người anh. Tôi hãnh diện vì anh."
Trình Hoa bấy giờ mới cười vui vẻ, nói:
"Lãnh đạo, là công lao của tôi thì tôi nhận. Không phải của tôi, tôi thật sự không thể nhận."
Nhân viên điều tra nói:
"Được rồi, chuyện còn lại không cần anh quan tâm đâu. Chúng tôi sẽ xử lý. Làm tốt lắm, nhưng nhớ lấy, cứu người quan trọng, bảo vệ mình cũng rất quan trọng. Vợ con anh đều tới, khóc dữ dội lắm kìa, mau đi dỗ dành đi."
Trình Hoa vui vẻ rời đi. Sau đó, một phần tài liệu được gửi tới Tứ Cửu Thành. Một tiếng mắng chửi vang lên trong văn phòng:
"Nhất định là tên hòa thượng của Nhất Chỉ Tự làm! Tên này đúng là... Làm việc tốt không bao giờ chịu để lại tên!"
Trên đường từ hiện trường hỏa hoạn trở về trường đại học, bọn Triệu Đại Đồng trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin ngồi trên xe. Hàng cuối cùng trên xe lại vang lên tiếng lẩm bà lẩm bẩm.
Nhưng không ai ghét bỏ, chỉ là thỉnh thoảng lại xoa xoa mắt, quay đầu lại nhìn, để xác định cái con người lấm lem bụi tro kia có đúng là thầy hiệu trưởng hào hoa văn nhã trong ấn tượng của mình hay không - người mà luôn bị trêu chọc là ra nước ngoài tìm phụ nữ.
Mọi người đều không thể tin nổi, sau đó lại cảm thấy hãnh diện xen lẫn áy náy.
Hồ Hàn nói nhỏ với Triệu Đại Đồng:
"Đại Đồng, mình thấy sau này chúng ta không thể nói thầy hiệu trưởng là 'đồ đạo đức giả' nữa, cũng đừng nói thầy mỗi lần ra nước ngoài đều là đi tìm gái, rồi sau khi trở về thì có mấy đứa trẻ da màu gọi thầy là cha."
Triệu Đại Đồng gật đầu:
"Ừ, không nói nữa."
Lúc này, thầy chủ nhiệm hai mắt đỏ bừng đứng lên nói:
"Suýt chút nữa là quên. Thầy hiệu trưởng nói, lần này biểu hiện của các em đều rất tốt, rất anh dũng, đáng được tuyên dương. Sau khi trở về, phát giấy khen cho mọi người!"
Mọi người cười vui vẻ, vỗ tay. Thầy chủ nhiệm nói tiếp:
"Lần này là một trải nghiệm cuộc đời khó có được, đáng để khắc ghi cả đời! Cho nên, hiệu trưởng quyết định, tất cả mọi người tham gia, sau khi trở về viết một bài cảm nghĩ 10 ngàn chữ, tuần sau nộp."
Tiếng cười ban đầu nháy mắt biến thành một tràng tiếng kêu rên.
Lúc này, thầy hiệu trưởng chợt ngồi thẳng dậy, chỉ vào Triệu Đại Đồng và Hồ Hàn, nói:
"Đừng cho rằng thầy ngủ mà không nghe thấy gì nhé! Nói xấu sau lưng hiệu trưởng, hai đứa viết cảm nghĩ 20 ngàn chữ!"
Triệu Đại Đồng và Hồ Hàn thảm thiết kêu lên:
"Hiệu trưởng đại nhân, em biết sai rồi!"
Những người khác thì cười, thầy chủ nhiệm cũng cười.
Hầu như mọi chuyện đều phát triển rất tốt đẹp, chẳng qua... có một vài người thì không nghĩ vậy.
Tại Nhất Chỉ Tự, Hồng Hài Nhi vừa chạy vòng quanh sân vừa gào:
"Sư phụ ơi, đừng đuổi nữa, con biết sai rồi! Sau này tuyệt đối gọi là tới mà! Ai da, Cá mặn chết tiệt, ngươi nhẹ chút!"
Phía sau, Phương Chính cưỡi Độc Lang, tay quơ con Cá mặn đang há to miệng, kêu gào đuổi theo cắn. Khỉ ôm Sóc đứng ở bên cạnh, vừa ăn Linh mễ vừa xem kịch vui.
Sóc nói:
"Sư đệ, sư phụ đuổi cả tiếng đồng hồ rồi, khi nào mới kết thúc? Ngũ sư đệ thật hung dữ, tóm được tứ sư đệ là liền cắn cật lực, cái mông cũng bị cắn đỏ..."
Khỉ nói:
"Không biết khi nào mới kết thúc nhưng mà chơi rất vui, hóng chuyện thôi. Ngươi nói cuối cùng ai sẽ dừng trước?"
Sóc lẩm bẩm:
"Không biết..."