Chương 1439: Tôi Bị Lỗ
Trương Yến liếc xéo Hoàng Nhiên một cái sắc lẹm:
"Đầu óc anh đen tối vừa thôi! Phụ nữ phàm trần sao xứng với Phương Chính trụ trì? Đại sư đối với tôi là... là tượng đài hoàn mỹ, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm, hiểu chưa? Đây là sự ngưỡng mộ, không phải tình yêu trai gái dung tục!"
Hoàng Nhiên gật gù, miễn không phải yêu đương là được, hắn vẫn còn cửa.
Lúc này, họ mới nhận ra Hồng Hài Nhi vẫn đứng đó.
Trương Yến lễ phép hỏi:
"Tịnh Tâm pháp sư, cậu còn dặn dò gì không ạ?"
Thái độ quay ngoắt 180 độ so với lúc nãy. Giờ thì họ biết rõ cái chùa nát này toàn "thứ dữ".
Hồng Hài Nhi nghiêm nghị nói:
"Sư phụ dặn chuyện ngài trở về không muốn ồn ào, mong hai vị thí chủ giữ bí mật giúp."
Cả hai nghe vậy lại càng sướng rơn. Được giữ bí mật cho thần tượng, cảm giác như mình là người đặc biệt.
Trương Yến chỉ vào mình:
"Thế sau này bọn chị còn được đến thăm Phương Chính trụ trì không?"
Hồng Hài Nhi cười xã giao:
"Có lòng thì cứ đến. Còn gặp được sư phụ hay không thì... hên xui."
"Không sao, được đến là tốt rồi!"
Hai người sướng run người. Nắm giữ bí mật về Bồ Tát sống duy nhất trên đời, cảm giác như vừa trúng độc đắc. Giống như tìm được mỏ vàng, ai dại gì mà đi loa cho cả thiên hạ biết để họ đến chia phần?
Đêm đó, hai người thức trắng đêm bên đống lửa, vẽ ra đủ viễn cảnh tương lai tươi sáng.
Nhưng ở một góc khuất mà họ không nhìn thấy, một cảnh tượng đậm chất "tư bản" đang diễn ra.
Trước cửa Nhất Chỉ Tự, đám thỏ, chuột, chồn đang xếp hàng ngay ngắn. Cuối hàng, một con sóc béo đang móc từng hạt Tinh Mễ từ cái túi nhỏ ra, chia cho từng "diễn viên quần chúng".
Đám thú rừng nhận "cat-xê" xong thì lập tức giải tán, đứa nào về nhà nấy.
Hồng Hài Nhi than thở:
"Haizzz, giờ đệ mới hiểu sao sư phụ không thuê mấy con to hơn đóng thế."
Hàm Ngư chêm vào:
"Vì nghèo chứ sao."
Độc Lang rên rỉ:
"Chỉ tốn có tí gạo mà huynh đau thắt cả ruột gan đây này. Bao giờ mới lại được sống cái cảnh ăn sung mặc sướng như xưa?"
Hầu Tử thắc mắc:
"Ta không hiểu, rõ ràng là diễn cho người ta xem, bay lượn thì do Tịnh Tâm dùng phép, sao sư phụ không dùng phép biến ra mấy con thú giả cho đỡ tốn kém? Cứ phải thuê đám diễn viên quần chúng này làm gì, phí của."
Hàm Ngư cười nham hiểm:
"Hỏi thế là chú em chưa trải sự đời rồi."
Nó ngó nghiêng xem Phương Chính có gần đó không rồi thì thào:
"Sư phụ cũng muốn diễn cho sướng cái tôi... à nhầm, nói thế là sai. Là vì làm thế nó mới chân thực!"
Hầu Tử:
"..."
Từ sân sau vọng ra tiếng quát của Phương Chính:
"Mấy đứa kia, thì thầm to nhỏ cái gì đấy? Không lo ngủ đi à?"
Đám đệ tử vội vàng giải tán đội ngũ diễn viên, rồi chui vào ổ ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Hoàng Nhiên bật dậy hét toáng lên:
"Chết cha! Nam Ca chạy ra ngoài tố cáo rồi! Nếu lão ấy tố cáo thật thì lộ chuyện Phương Chính trụ trì về, hỏng hết bánh kẹo!"
Trương Yến cũng hoảng hồn:
"Thế thì lời hứa với Tịnh Tâm pháp sư coi như bỏ sông bỏ biển! Không được, phải đuổi theo anh ta ngay!"
"Cầm bộ đàm theo, chạy nhanh chắc vẫn kịp!"
Hai người vơ vội đồ đạc, lao xuống núi như tên bắn.
Nhìn bóng lưng hai người khuất xa, Con Sóc lầm bầm:
"Chờ mấy người đuổi theo thì cơm canh nguội ngắt rồi. Trời chưa sáng sư phụ đã cao chạy xa bay rồi còn đâu."
Quả nhiên, vừa xuống đến chân núi, họ thấy một người đang nằm chỏng queo ngủ say sưa, ngáy vang trời.
Lại gần xem thì tá hỏa.
"Nam Ca?!"
Tiếng hét làm Nam Ca giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác hỏi:
"Ủa? Sao hai người xuống đây? Đã bảo chờ trên núi cơ mà? Còn một ngày nữa tôi mới ra đến... Ơ, đây là đâu?"
Hoàng Nhiên cười tủm tỉm:
"Nam Ca, anh bị 'ma đưa lối quỷ dẫn đường' rồi. Đây là chân núi Nhất Chỉ Sơn, anh chạy cả ngày hóa ra chỉ đi lòng vòng dưới chân núi thôi."
Nam Ca ngớ người:
"Nhất Chỉ Sơn? Mày điên à? Chỗ này..."
Trương Yến cắt ngang, lôi điện thoại ra:
"Nam Ca, đúng là Nhất Chỉ Sơn thật đấy. Tối qua bọn em gặp Phương Chính trụ trì rồi!"
Hai người lôi Nam Ca ngồi xuống, kể lại toàn bộ câu chuyện ly kỳ đêm qua, kèm theo bằng chứng sống là mấy tấm ảnh chụp chung.
Xem xong, Nam Ca im lặng hồi lâu.
Đột nhiên, hắn bật dậy, mặt nghiêm trọng:
"Không được! Tôi phải lên đó!"
Trương Yến ngạc nhiên:
"Lên làm gì nữa?"
Nam Ca bức xúc:
"Hai người được chụp ảnh, mỗi mình tôi chưa có. Chẳng phải là tôi bị lỗ nặng sao?"