Chương 1440: Đói
Dứt lời, Nam Ca cắm đầu chạy ngược lên núi, như sợ ông hòa thượng kia bốc hơi mất.
Cuối cùng, Nam Ca cũng được toại nguyện. Hắn chụp được tấm ảnh để đời, móc sạch tiền trong túi nhét vào hòm công đức, rồi hí hửng ra về.
Nhìn bóng lưng Nam Ca khuất dần, đám Hầu Tử, Con Sóc, Độc Lang, Hồng Hài Nhi và Hàm Ngư đồng thanh cảm thán:
"Hèn gì bọn họ gọi gã này là 'Ca', đúng là đại ca biết chơi. Cúng cả bao tải tiền luôn. Hai người kia kiệt sỉ vãi, chả nhả ra được một xu."
Nếu biết mình đang bị mấy con thú kia đánh giá nhân phẩm dựa trên tiền quyên góp, chắc ba người kia hộc máu mà chết. Hiện tại thì cả ba đang vui vẻ rời khỏi dãy núi.
Trên đỉnh núi, Phương Chính dẫn đám đệ tử nhìn xuống, hỏi:
"Đi hết chưa?"
Hồng Hài Nhi che tay lên trán quan sát như Tôn Ngộ Không, khẳng định:
"Đi rồi, đi xa tít mù tắp rồi. Sư phụ muốn cười thì cười, muốn hét thì hét đi."
Phương Chính gật đầu, vẻ mặt đạo mạo biến mất trong một nốt nhạc, thay vào đó là nụ cười toe toét đến tận mang tai. Hắn chạy như bay về phía chùa:
"Ha ha ha! Có tiền rồi! Về nhà ăn cơm thôi! Đêm nay không no không ngủ!"
"Hú hú!"
"Sư phụ muôn năm!"
"Lão tổ tông ta cuối cùng cũng được bữa no rồi!"
...
Thầy trò hò reo ầm ĩ chạy vào chùa. Việc đầu tiên Phương Chính làm là bê cái hòm công đức ra, dốc ngược xuống. Một xấp tiền rơi lả tả ra sàn.
Nhìn đống tiền, cả đám há hốc mồm:
"Cái quái gì thế này?"
Trong đống tiền, chỉ lèo tèo ba tờ 100 tệ, còn lại toàn là tiền lẻ: 10 tệ, 20 tệ, 5 tệ, và nhiều nhất là... 1 tệ.
"Sư phụ... đếm xem được bao nhiêu?"
Giọng Độc Lang nghẹn ngào như sắp khóc. Cũng phải thôi, cái bụng của nó là hố không đáy. Nếu ít tiền thì ít gạo, con Sóc ăn hai hạt là no, chứ nó thì ăn cả nồi cũng chưa dính răng.
Cùng lúc đó, trong rừng, Hoàng Nhiên giật mình vỗ đùi:
"Anh bỏ hết tiền vào hòm công đức à? Chết cha, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"
Trương Yến cũng hoảng:
"Toang rồi, tôi cũng quên béng mất. Làm sao bây giờ? Phương Chính trụ trì có ghim thù bọn mình không? Bọn mình đúng là thiếu tinh tế, hay là quay lại?"
Hoàng Nhiên phân tích:
"Nếu Nam Ca không cúng tiền thì không sao, nhưng 'không có so sánh thì không có đau thương'. Dù Đại sư không chấp nhặt, nhưng chắc chắn sẽ xếp chúng ta vào danh sách 'khách hàng không tiềm năng'."
Nam Ca vỗ ngực trấn an:
"Giờ quay lại khác gì bảo 'tôi đến để đưa tiền'? Mất hay. Hai người cứ yên tâm, với cặp mắt nhìn người chuẩn xác của tôi, Phương Chính trụ trì tuyệt đối không phải loại tham tiền như mạng! Ngược lại, hai người quay lại đưa tiền thô thiển như thế mới làm ngài ấy coi thường."
Hai người ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Thần tiên ai lại đi so đo mấy đồng tiền lẻ trần gian.
Nhưng Hoàng Nhiên vẫn tò mò:
"Nam Ca, chốt lại là anh đưa bao nhiêu?"
Nam Ca tính toán một lúc:
"Khoảng ba trăm tám mươi bảy tệ. Lúc đi có bốn trăm, dọc đường mua nước với bim bim hết một ít rồi, còn nhiêu cúng tất. Thôi chuyện nhỏ, đi nhanh kẻo tối."
Hoàng Nhiên tiếc rẻ:
"Gặp được thần tượng mà ra về tay trắng, cứ thấy tiêng tiếc."
Nam Ca cười ẩn ý:
"Thế chú muốn được cái gì? Tôi nói cho mà biết, chuyến này đi không hề vô ích. Chỗ này khỉ ho cò gáy, tôi nghe đồn ngày xưa Nhất Chỉ Tự sống nhờ dân làng tiếp tế, nên Phương Chính rất nặng tình với dân thôn."
Hoàng Nhiên và Trương Yến mắt sáng lên:
"Ý anh là...?"
"Ừ, hiểu là được."
...
Mặc kệ mấy kẻ dưới núi toan tính gì, trên núi, Phương Chính đang nhìn đống tiền lẻ với vẻ mặt đưa đám. Hắn đang mặc cả với hệ thống:
"Hệ thống, mi xem này, ba trăm tám mươi bảy tệ. Thôi thì làm tròn lên bốn trăm cho đẹp đội hình được không?"
Hệ thống phũ phàng:
"Đừng có mơ. Thiếu một xu cũng không bán."
Phương Chính méo mặt, cố vớt vát:
"Đừng có sống lỗi thế chứ, chỗ người quen cả mà. Cùng lắm sau này có tiền ta bù gấp đôi."
Hệ thống chốt hạ:
"Gấp đôi!"
Phương Chính nhướng mày, gắt:
"Này, mi là hệ thống Phật Tổ hay hệ thống cho vay nặng lãi đấy? Có cần đen tối thế không hả?"