Chương 958: Trèo Đèo Lội Suối
Lão Thường không phản đối, gật đầu.
Bên ngoài đồn, Phương Chính vừa lòng chắp tay trước ngực, niệm:
"A Di Đà Phật."
Sau đó, Phương Chính cười, dẫn Độc Lang đi.
Độc Lang hỏi:
"Sư phụ, đi đâu?"
Phương Chính nói:
"Ăn cơm!"
Độc Lang hỏi:
"Đúng rồi, chúng ta có tiền. Sư phụ, tiền này thầy tiêu mà không bất an sao?"
Phương Chính nói:
"Ai nha, con nhắc, vi sư lại thấy bất an. Thôi không ăn nữa, nhịn đói đi."
Độc Lang vội kêu lên:
"Sư phụ, con nghe Tứ sư đệ nói, không phải chúng ta có câu 'cướp của người giàu chia cho người nghèo' ạ? Thầy xem chúng ta nghèo vậy rồi, vất vả lắm mới cướp được của người giàu, chúng ta có nên… ừm ừm?"
Độc Lang nói đến đoạn sau thì chớp chớp mắt, ra hiệu "cứu bản thân mình trước đi".
Phương Chính thấy vậy, vừa tức giận vừa buồn cười, gõ đầu nó:
"Được, vậy 'cứu' chúng ta trước."
"Yeah! Sư phụ, con muốn ăn một chậu lớn!"
"Được…"
"Con muốn thêm dưa muối."
"Được…"
…
Thầy trò nói chuyện, càng lúc càng xa.
Cùng lúc đó, trên mạng, Phương Chính lại bị "bóc phốt", nguyên nhân rất đơn giản: sao hắn có thể từ Đông An đến Hành Sơn nhanh như vậy được! Nhưng lập tức có người ra mặt tính thời gian. Từ Đông An đến Hành Dương mất khoảng hai giờ, nếu đi tàu cao tốc chỉ khoảng hơn một tiếng. Từ thành phố Hành Dương đến Hành Sơn lại thêm một hai tiếng nữa. Nói cách khác, nhanh cũng phải bốn tiếng. Mà từ video đăng tải thì đã bốn năm tiếng rồi, tính ra cũng không phải là không thể.
Được giải thích, mọi người vẫn cảm thấy là lạ, rốt cuộc thời gian này quá lý tưởng. Lên núi không cần thời gian sao? Mua vé không cần thời gian sao?
Nhưng nói thật, lỡ đâu Phương Chính đi trực thăng thì sao? Lỡ đâu người ta có đường tắt thì sao? Thế là ồn ào nửa ngày, đề tài cũng bị dập tắt.
Mà hiện tại, Phương Chính đang ủ rũ rời khỏi ga tàu hỏa Hành Dương, sau đó nhìn Độc Lang với ánh mắt "hận sắt không thành thép". Nó ấm ức kêu lên:
"Sư phụ, có thể trách con ư? Luật pháp của loài người không cho động vật lên xe lửa, có phải lỗi của con đâu?"
Phương Chính cũng biết không phải do Độc Lang, nhưng mọi sự đã rồi, phải tìm lý do chứ? Tự trách mình? Đương nhiên không được. Trách chính phủ? Càng không nổi… Vì thế đành phải trách Độc Lang.
Phương Chính cũng nghĩ dùng thần thông đem Độc Lang lên xe, vấn đề là lên xe rồi thì "Nhất mộng hoàng lương" không thể dừng được. Hắn tự nhận tinh thần lực tốt, nhưng nếu kéo dài thế, ai cũng mệt chết.
Rơi vào đường cùng, Phương Chính đành phải từ bỏ, mang theo Độc Lang đi vào bến xe đường dài, kết quả…
Vài phút sau, Phương Chính nghiêng mắt nhìn Độc Lang. Nó há mồm, sầu não nói:
"Sư phụ, sao nhân loại lắm quy củ vô dụng như vậy? Cho con lên xe không được ư? Con có thể ỉa đái lung tung chắc?"
Vừa nói thì có một con chó chạy qua, nâng chân sau rồi tiểu ướt hết đám hoa cỏ ven đường.
Phương Chính nhìn Độc Lang. Nó đỏ mặt:
"Chúng nó không phải là con. Con rất lịch sự."
Phương Chính kệ nó luôn. Nếu phương tiện giao thông đều không dùng được thì thôi, đành phải chạy bộ! Vì trước đó đã chạy sai đường nên hắn không dám chạy lung tung. Lấy di động mở bản đồ rồi hắn mới dẫn Độc Lang chạy như bay dọc theo quốc lộ, mở "Nhất mộng hoàng lương" yểm hộ. Nếu cảm thấy hơi quá sức, hắn lại tắt thần thông, dẫn Độc Lang chạy chậm.
Cứ thế, cả hai đi một ngày, qua Đông An. Vào ban đêm, hai thầy trò thừa dịp không ai chú ý, càng chạy như bay, hơn nữa thường xuyên xuyên qua núi rừng, cũng không ai phát hiện. Dù cho có ai thấy, họ cũng chỉ cho là gặp ma, bị dọa nhảy dựng.
Ngày hôm sau trước hừng đông, Phương Chính cùng Độc Lang rốt cuộc đi lên một ngọn núi nhỏ. Đứng ở trên núi, mây mù lượn lờ, cũng không biết tới nơi nào. Dõi mắt trông về phía xa, ánh mặt trời đã nhảy lên đường chân trời, kim quang nở rộ, đang xua tan đám sương.
Phương Chính che trán nhìn, tìm kiếm.
Đúng lúc này, Độc Lang kêu lên:
"Sư phụ, bên kia có nhà!"
Phương Chính nhìn lại, trong núi có một ngôi nhà dưới một cây đại thụ, mơ hồ có thể nhìn đến một ít mái ngói đen, có vẻ lâu đời.
Phương Chính cũng tò mò. Tuy con đường hắn chọn không tính là hẻo lánh, nhưng cũng không phải đoạn đường phồn hoa. Từ trên bản đồ, nơi được đánh dấu không nhiều lắm, hầu hết đều là trống không…
Thế mà ở đây lại có một kiến trúc lâu đời? Nhìn quy mô cũng không nhỏ hơn Nhất Chỉ tự, thậm chí còn lớn hơn. Vậy mà không có tiếng tăm gì? Không có nổi cái tên? Phương Chính thực sự có chút tò mò.
Vỗ đầu Độc Lang, hắn chỉ vào phía dưới:
"Đi, đi xuống nhìn xem."
Phương Chính dẫn Độc Lang xuống núi. Trên đường toàn là bụi cây, không thể đi được. Hắn có tăng y hộ thể, chỉ cần dưới chân không phải hố thì có thể chạy. Độc Lang càng am hiểu núi rừng, cho nên nơi mà người thường không đi nổi thì đối với họ lại chẳng là gì.
Nhưng chạy một hồi, họ cảm giác rừng cây trước mắt đột nhiên tản ra. Như là từ bùn lầy được bước lên mặt đất, con đường lại rộng mở thông suốt!
Nhìn kỹ, bọn họ xuất hiện trên một con đường được tu sửa. Không phải đường đá, mà là dùng cây trúc sửa chữa đơn giản. Lúc giẫm lên còn kêu kẽo kẹt. Hắn dùng sức ước lượng mới phát hiện, cầu thang trúc nhìn thì đơn giản, lại ẩn chứa tay nghề thủ công tinh vi!
Tuy không thể nói là bậc thầy, nhưng nếu không phải người lành nghề, đường trúc không chỉ không chắc chắn, mà trọng điểm là, cây trúc mà gặp nước thì sẽ trơn. Đây là một khuyết điểm lớn khi dùng trúc làm đường. Tuy nhiên, đường trúc này lại không hề trơn.
Phương Chính cẩn thận quan sát, phát hiện dường như bề mặt chúng đã được người dùng phương pháp đặc thù xử lý, trở nên thô ráp, thế nhưng còn có chút cổ vận. Hắn càng tò mò, càng cẩn thận nghiên cứu, rồi ngây người. Hoa văn trên trúc không phải làm bừa, mà là dựa theo gân trúc, cộng thêm mài giũa mà tạo nên hình ảnh hiện tại!
"Thì ra là thế." Phương Chính bừng tỉnh, đồng thời cũng bội phục sự kiên nhẫn ấy. Dựa theo gân tự nhiên rồi mài giũa, đây không phải là đại công trình bình thường, chỉ cần thiếu kiên nhẫn một chút là hỏng ngay. Mà đường trúc rất dài, phải tốn bao nhiêu công sức đây?