Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 962: Tinh Xảo

Đồng thời, Phương Chính dù hiểu biết lý thuyết điêu khắc rất rộng, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến thì vẫn là không có. Hệ thống không thể nhét hết mọi thứ vào đầu hắn được. Ngược lại, Thanh Tịnh tán nhân giảng giải về thực tiễn, về cái đạo của tự nhiên, khiến Phương Chính cũng thu lượm được không ít.

Hai người đều đạt được thứ mình muốn, càng nói càng hăng, cuối cùng quên luôn cả thời gian, quên cả bữa cơm, nói thông cả một ngày trời.

Bên cạnh, Độc Lang đã nằm bẹp dí như con gián ỉu. Thỉnh thoảng hai người liếc qua, nó lại hít sâu hóp bụng, chìa cái bụng lép kẹp ra. Tiếc là, hai người mải "chém gió" quá, chẳng ai thèm nhìn cái bụng của nó...

Độc Lang ngẩng đầu nhìn con chim bay ngang qua, thầm thề: Sau này có đánh chết cũng không xuống núi. Tuyệt đối không!

Đợi đến khi hai người lấy lại tinh thần, mặt trời đã ngả về Tây. Ánh hoàng hôn chiếu xuống từ phía sau, trong nháy mắt, Phương Chính và Thanh Tịnh tán nhân giống như một vị Phật Đà và một vị thần tiên chân chính bước ra từ trong tranh, vô cùng lóa mắt.

"Phù."

Thanh Tịnh tán nhân đặt tách trà xuống, có chút lưu luyến nhìn Phương Chính:

"Người ta nói, tri kỷ ngàn ly ít. Trước đây bần đạo không hiểu, hôm nay xem như đã rõ. Những người không đồng đạo đến đạo quán này, thường nói không được ba câu đã vội vã rời đi. Bần đạo cũng không có hứng thú nói chuyện tiếp. Nhưng nói chuyện với pháp sư lại có cảm giác quên ăn quên ngủ, tràn đầy thích thú. Cảm giác này thật vi diệu."

Phương Chính chắp tay:

"Quả thật như thế, cảm giác này không tệ."

Thanh Tịnh tán nhân nói:

"Chỉ lo chuyện vãn, quên cả ăn cơm. Xin pháp sư đợi một lát, bần đạo đi một chốc sẽ trở lại."

Nói xong, cô đi vào sân sau. Thanh Tịnh tán nhân vừa đi, Độc Lang lập tức lồm cồm bò dậy, thở hồng hộc:

"Sư phụ! Cuối cùng hai người cũng nói xong! Cuối cùng cũng nhớ ra phải ăn cơm! Bộ hai người không thấy đói hả?"

Phương Chính sờ sờ bụng, lắc đầu:

"Đừng nói chứ, đúng là không đói thật."

Độc Lang nghẹn họng. Vô số lời nó định ca thán cứ thế bị một câu này chặn đứng.

Đang lúc Độc Lang suy tính xem làm cách nào để Phương Chính nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề "đồ đệ bị bỏ đói", Thanh Tịnh tán nhân quay lại.

Trong tay cô là một cái đĩa, đựng vài cái bánh ngọt tinh xảo hết hồn.

Những cái bánh này có hình thù khác nhau, xung quanh là bánh hình cây trúc làm thành một hàng rào, ở giữa còn có hoa tươi, cây cối, điểm xuyết thêm trái cây. Nhìn qua, nó giống như một thế giới thu nhỏ được đặt trên một... cái đĩa. Nói đúng hơn, đây là một bức tranh thì đúng hơn là đồ ăn.

Thanh Tịnh tán nhân đặt đĩa lên bàn. Phương Chính nhìn bánh ngọt, kinh ngạc hỏi đúng câu mà Độc Lang đang gào thét trong lòng:

"Chân nhân, cái này... có thể ăn được sao? À không, ý bần tăng là, nó tinh xảo và đẹp như vậy, bần tăng có chút không nỡ xuống miệng."

Phương Chính nhìn đĩa bánh, thầm nuốt nước bọt. Đẹp thì đẹp thật, nhưng... ít thế này không đủ bần tăng nhét kẽ răng, huống chi còn con cẩu Đại Vị Vương này nữa.

Nhưng Thanh Tịnh tán nhân hiển nhiên không nghĩ sâu xa như vậy, cứ tưởng Phương Chính khen thật, cô cười khẽ:

"Đây là bánh bần đạo làm lúc sáng, vốn định để ăn trưa. Cũng may có các vị đến, nếu không nhiều như vậy, bần đạo cũng lo không biết ăn sao cho hết. Không cần khách sáo, ăn nhiều một chút."

Phương Chính nghe mà suýt khóc. Ăn nhiều một chút? Chỗ này mà không khách sáo thì chắc Độc Lang chỉ kịp liếm cái đĩa.

Độc Lang không nhịn được muốn lên tiếng, Phương Chính vội bóp cái đuôi nó, ra hiệu nó im mồm.

Tuy có hơi chê ít, nhưng Phương Chính cũng hiểu. Tình hình của Thanh Tịnh tán nhân chắc cũng không khác hắn là mấy. Khác biệt duy nhất là cô ấy không có hệ thống "buff". Không có hệ thống hỗ trợ, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, tám phần cũng là một "quỷ nghèo". Có cái ăn là tốt rồi, không thể đòi hỏi.

Nghĩ vậy, Phương Chính cười khẽ:

"A Di Đà Phật, nếu đã như vậy, bần tăng liền không khách sáo."

Nói xong, dưới ánh mắt chờ mong của Thanh Tịnh tán nhân, Phương Chính cầm lấy một "cây trúc" nhỏ, bỏ vào miệng.

Ngay lập tức, mắt hắn sáng lên.

Vốn tưởng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, điểm tâm có đẹp mắt thì vị cũng thường thôi. Dù sao hắn cũng là người đã ăn quen tinh mễ hàn trúc, miệng lưỡi kén chọn lắm rồi. Nhưng miếng này lại khiến Phương Chính bất ngờ vô cùng.

"Cây trúc" hình như làm từ gạo nếp, ăn rất dai, nhai kỹ còn có hương thơm ngát của cây trúc thật, cộng thêm vị ngọt thanh. Ăn xong rồi vẫn còn thòm thèm.

Phương Chính kinh ngạc nhìn cô:

"A Di Đà Phật, điểm tâm này của chân nhân thật sự rất ngon."

Thanh Tịnh tán nhân cười:

"Khi bần đạo chưa tu hành từng học làm bánh ngọt. Vào thâm sơn rảnh rỗi, bần đạo hay nghĩ cách đem những thứ ăn được xung quanh vào làm bánh. Bánh ngài vừa ăn là dùng vài thủ pháp đặc thù để đưa hương trúc vào. Ngài thích là được rồi, thử cái này nữa xem."

Vừa nói, cô vừa xúc một miếng từ "bãi cỏ" trong đĩa, đặt vào chén Phương Chính.

Phương Chính ăn thử, một mùi hương đặc biệt lập tức tan ra trong miệng. Cảm giác này... Phương Chính buột miệng:

"Hương ngải tây!"

Thanh Tịnh tán nhân mỉm cười:

"Pháp sư đoán không sai. Đây là bánh dày của chỗ chúng tôi, vò nát phần non nhất của một loại ngải tây rồi trộn với nếp làm ra."

Phương Chính vừa gật gù cảm nhận hương vị hoàn mỹ, vừa gắp một món khác bỏ vào miệng. Hắn ăn, Thanh Tịnh tán nhân thì ở bên giải thích cách làm.

Trong cả quá trình, Thanh Tịnh tán nhân không ăn một miếng nào, cứ ôn hòa như một người chị cả, mỉm cười dịu dàng nhìn Phương Chính. Ánh mắt cô trong lúc giao lưu cũng trở nên càng ngày càng ấm áp.

Mà khí chất của Phương Chính vốn giống "em trai nhà bên". Hai người ngồi cạnh nhau, trông giống như một cặp chị em thân thiết, vượt qua cả rào cản Phật - Đạo, vô cùng ấm áp...

Đương nhiên, trong bức tranh ấm áp này, còn có một con đại lang đáng thương bị xem như không khí, đang le lưỡi, thỉnh thoảng lấy chân lay lay Phương Chính. Đáng tiếc, nó bị bơ toàn tập...

Tất nhiên, Phương Chính cũng không thể ngồi đó ăn một mình. Sau khi nếm thử mỗi loại một chút, hắn bắt đầu khuyên Thanh Tịnh tán nhân cùng ăn, đồng thời tiện tay lấy một, hai cái ném cho Độc Lang.

Độc Lang sớm đã đói đến phát điên, sắp gặm cả vỏ cây. Có miếng ăn, nó há to miệng đớp lấy, nuốt ực một cái.

Sau đó, nó chép chép miệng, ngơ ngác nhìn Phương Chính, ánh mắt như hỏi: Ủa, con ăn rồi hả sư phụ? Sao con chả thấy vị gì hết vậy?

Phương Chính thấy vậy cũng bó tay. Bánh ngọt tinh xảo thật, nhưng cũng nhỏ thật. Cái bánh bé tí tẹo này so với cái miệng rộng của Độc Lang... Hắn cũng đành chịu. Người ta chịu tiếp đãi là tốt lắm rồi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương