Chương 514 : Chuẩn bị bế quan
Nói xong chuyện đạo cung, Chi Cung và Hồ Ngân lại nói thêm vài chuyện vặt vãnh, tán gẫu giữa lúc bất tri bất giác liền đến giờ Dậu mạt, hai người nhìn sắc trời một chút rồi đứng dậy cáo từ.
Vũ Liên sau khi hai người bọn họ rời đi thì nói: "Chi Cung sợ là muốn dùng tài nguyên của giới tu hành phương nam chúng ta, để lót đường cho nàng tấn thăng cảnh giới thứ tư, thái độ của Hồ Ngân lại rất mập mờ, trong mắt nàng ta chỉ có một mẫu ba phần đất ở Ninh Châu lộ kia thôi."
Vương Bình nghe xong phân tích của Vũ Liên, cười nói: "Ngươi càng ngày càng thông minh."
Vũ Liên nghe vậy ngẩng đầu lên nói: "Đó là, a, không đúng, ta vốn dĩ rất thông minh!"
"Ha ha!"
Vương Bình sung sướng cười lớn một tiếng, để cho nhân tính của mình thuộc về trạng thái đầy đặn, sau đó nguyên thần bao trùm toàn bộ Thiên Mộc quan, truyền âm cho sư phụ hắn là Ngọc Thành đạo nhân, Nguyên Chính đạo nhân cùng với Nguyễn Xuân Tử, để cho bọn họ tới đạo trường trên đỉnh núi, sau đó lại thông báo cho Triệu Càn, chưởng viện tiền điện, đến chờ ở ngoài cửa lớn đạo trường của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Nguyên Chính đạo nhân, Nguyễn Xuân Tử cùng với Ngọc Thành đạo nhân trước sau đi tới tiểu viện của Vương Bình, sau đó nghe Vũ Liên giảng giải mục đích Chi Cung và Hồ Ngân đến Thiên Mộc quan.
Sau khi ba người nghe xong, Ngọc Thành đạo nhân mở lời trước: "Một kẻ ngoại lai mong muốn khống chế giới tu hành phương nam, đơn giản là mộng tưởng hão huyền!"
Hắn nghe xong Vũ Liên giảng thuật, nghe ra được một kẻ dã tâm bừng bừng.
Chi Cung mặc dù lần nữa bày tỏ Vạn Chỉ đạo nhân vô tình với đạo thống của giới tu hành phương nam, nhưng bản thân nàng ta lại không giống vậy, nàng ta cần tài nguyên của giới tu hành phương nam, để chuẩn bị cho việc tấn thăng cảnh giới thứ tư.
Coi như Vạn Chỉ đạo nhân thật sự sẽ đem đạo thống phương nam trả lại cho Thái Diễn giáo vào một thời điểm nào đó trong tương lai, nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm sau, Chi Cung chính là muốn nắm lấy khoảng thời gian trống này.
Đối với nàng ta mà nói, đây là một cơ hội ngàn năm có một, một khi bỏ qua thì cả đời này có thể sẽ không còn nữa!
Ngọc Thành đạo nhân vạch trần mục đích của Chi Cung xong, lập tức giọng điệu chợt thay đổi, nhìn Vương Bình cười nói: "Kể từ đó, giới tu hành phương nam nhất định s��� đoàn kết bên nhau, đến lúc đó không cần chúng ta cố ý làm gì, bọn họ tự khắc biết phải dựa dẫm vào bản thân, đã có Chi Cung ra mặt làm ác nhân này, chúng ta cần phải nắm bắt cơ hội khó có này."
"Chính là muốn nhờ cậy sư phụ hao tổn nhiều tâm trí."
Vương Bình ôm quyền chắp tay.
Ngọc Thành đạo nhân khẽ vuốt râu dài, cười nói: "Vi sư trước mắt có thể làm cũng chỉ có giúp con trông coi cái nhà này, những việc khác thì không có biện pháp."
Nguyễn Xuân Tử nói tiếp: "Nếu như đem việc làm ăn pháp khí và đan dược của đạo cung nắm bắt vào tay, lợi nhuận hàng năm đủ cho hơn mười vị tu sĩ nhị cảnh tu luyện."
Nguyên Chính đạo nhân lắc đầu nói: "Chuyện này không thực tế, nếu như chỉ có một mình chúng ta làm, không cách nào cung ứng nổi thị trường khổng lồ như vậy, hơn nữa cho dù có Chi Cung đạo nhân đè ở phía trước, chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu, chi bằng đem một phần lợi nhuận chia ra ngoài, hơn nữa, trước mắt Thiên Mộc quan không cần nhiều tu sĩ nhị cảnh đến vậy."
"Như vậy cũng tốt!"
Nguyễn Xuân Tử gật đầu, cách nói vừa rồi của hắn chỉ là một suy nghĩ tốt đẹp, với thể lượng hiện tại của Thiên Mộc quan, chỉ cần duy trì khoảng mười lăm tu sĩ nhị cảnh là đủ, một phần trong số họ là để truyền thừa môn phái, một phần là vì môn phái làm việc, nhiều quá thì cũng có chút lộn xộn.
"Chuyện này hai vị đạo hữu phải để tâm nhiều hơn, bần đạo sau đó phải bế quan một đoạn thời gian, để củng cố tu vi của mình!"
Vương Bình ôm quyền nói.
Nguyễn Xuân Tử và Nguyên Chính lập tức đáp lễ.
Tiếp theo, Vương Bình lại gọi Triệu Càn vào, việc mà vị chưởng viện tiền điện này cần phải làm, là bảo đảm quan hệ đồng minh giữa Thiên Mộc quan với Chi Cung và Hồ Ngân.
Sau khi mọi việc đã thỏa thuận xong, Nguyễn Xuân Tử, Nguyên Chính đạo nhân cùng với Triệu Càn liền cáo từ rời đi, Ngọc Thành đạo nhân sau khi bọn họ rời đi, kể lại chuyện của Văn Hải và Thu Vọng, "Môn chủ Thu Vọng hy vọng có thể đến khu vực phụ cận Chân Dương sơn thành lập một phân đà."
"Hắn ngược lại thật tinh mắt, cũng rất có đảm lược, chỉ sợ qua một thời gian ngắn nữa, các phái ở khu vực phụ cận Chân Dương sơn nhất định sẽ bùng nổ tranh đấu quy mô lớn, ngay cả Chi Cung đạo nhân cũng biết trước phải tránh né mũi nhọn, hắn lại muốn chủ động nghênh đón."
Vương Bình thật sự rất ngoài ý muốn với ý tưởng của Thu Vọng, hoặc giả trong tiềm thức của hắn, Thu Vọng là một kẻ nịnh bợ, hoàn toàn không liên quan đến hùng tài đại lược, nhưng nghĩ lại, có thể tu đến nhị cảnh khí tu, chắc chắn đã từng chịu đựng thống khổ và hành hạ mà người thường không thể nào hiểu được, sao có thể chỉ là một kẻ nịnh bợ được.
"Ý của sư phụ thế nào?"
Vương Bình không đưa ra quyết định.
Ngọc Thành đạo nhân không suy tính nhiều, liền nói: "Ta cảm thấy có thể để cho hắn đi thử một chút, con tương lai muốn bố cục tứ cảnh, chắc chắn cần các phe hiệp trợ, Chân Dương sơn là khu vực nòng cốt của Trung Châu phủ, nhất định phải có người của chúng ta, ban đầu khi Chân Dương sơn chia khu, ta đã cân nhắc chuyện này, nhưng cân nhắc đến nền tảng của Thiên Mộc quan chưa đủ, cũng chỉ có thể bỏ qua, nếu Thu Vọng nguyện ý đi trước dò đường, vậy chúng ta sao không tác thành cho hắn!"
"Là đạo lý đó!" Vương Bình gật đầu, nói: "Hết thảy đều làm phiền sư phụ."
Ngọc Thành đạo nhân cười một tiếng, sau đó nói đến chuyện của Văn Hải, "Văn Hải mong muốn mượn một món ma binh của đạo cung Kim Hoài phủ, còn muốn điều phái một tổ hành động để làm một vụ án."
"A?"
Vương Bình lộ vẻ nghi ngờ, chờ đợi những lời tiếp theo.
Ngọc Thành đạo nhân tiếp tục nói: "Sư phụ của hắn là Tuyên Hòa đạo nhân xuất hiện ở Mạc Châu lộ, hắn nghĩ là muốn báo thù."
Vương Bình nghe nói chuyện này thì ký ức có chút hoảng hốt, rất tự nhiên nhớ lại chuyện mình mưu đồ Bạch Thủy môn khi mới nhập cảnh, vì tránh hiềm nghi mà tiến vào Mạc Châu lộ điều tra vụ án thi binh mất tích.
Chớp mắt hơn 100 năm trôi qua, Bạch Thủy môn đã sớm trở thành lịch sử, hắn thậm chí không nhớ nổi tên và tướng mạo của môn chủ Bạch Thủy môn ban đầu, chỉ nhớ Tuyên Hòa luôn cười ha hả, trông hiền lành vô hại.
Nghĩ đến Tuyên Hòa, Vương Bình không khỏi nghĩ đến Văn Dương, Văn Dương mang đến cho hắn một cảm giác tuy bình thường rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế hắn là một người bạn đáng kết giao, ít nhất hắn sẽ ra mặt khi gặp chuyện.
"Văn Hải những năm này đã làm cho chúng ta không ít việc, chút chuyện nhỏ đáp ứng hắn cũng không sao, huống chi chỉ cần vận dụng lực lượng của đạo cung mà thôi." Vương Bình trả lời như vậy.
"Ta cũng nghĩ như vậy, bất quá, chuyện này đoán chừng sẽ tốn mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, nhưng cũng có thể chỉ cần mấy ngày là có thể giải quyết xong." Ngọc Thành đạo nhân cảnh tỉnh trước.
"Không sao, bây giờ trong tay chúng ta có thể dùng người ở khắp mọi nơi, cũng không thiếu Văn Hải một người."
"Cũng đúng!"
Cuộc đối thoại của hai người dừng lại hai hơi, Vũ Liên đằng vân rơi xuống trên vai Vương Bình, tiếp theo Ngọc Thành đạo nhân tiếp tục nói: "Ta còn có hai chuyện, chuyện thứ nhất là liên quan tới Nhạc tiên sinh, con tính xử lý hắn như thế nào?"
"Hắn biết toàn bộ bí mật của tụ hội!" Vương Bình cũng chỉ nói một nửa.
"Vậy còn đệ tử của hắn?" Ngọc Thành đạo nhân lại hỏi.
"Sư phụ có đề nghị gì?" Vương Bình hỏi ngược lại.
"Hắn đã thu xếp ổn thỏa ở Tam Hà phủ, kinh doanh buôn bán xuyên suốt nam bắc, phía nam có thể đi thông đường ven biển nam bộ Hồ Sơn quốc, phía bắc xa xôi có thể đến Bắc quốc, đây chính là tài nguyên chúng ta cần, hơn nữa, ta đã điều tra, hắn và Nhạc tiên sinh xác thực đã cắt đứt liên hệ."
Vũ Liên ở trong linh hải Vương Bình thảo luận nói: "Sư phụ động lòng trắc ẩn."
Vương Bình hiểu ý của Vũ Liên, nhưng hắn vẫn nói: "Hết thảy cứ làm theo ý của sư phụ đi."
Ngọc Thành đạo nhân lộ vẻ vui mừng, gật đầu rồi bỏ qua chuyện này, sau đó hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một bức tượng trong hộp gỗ có phong ấn pháp trận.
"Trong này chính là 'Thông Linh thạch' !"
Vương Bình nhận lấy hộp gỗ, sau đó mở nắp hộp gỗ ra, bên trong là một viên thủy tinh màu xám tro rất bình thường, nếu không chú ý nhìn, còn tưởng là một hòn đá cuội.
Hắn không có tâm tư lấy ra ngắm nghía, quan sát chút ít rồi nhìn Ngọc Thành đạo nhân nói: "Con sẽ trấn áp nó ở một nơi chỉ có con biết."
"Chuyện này con tự quyết định, ta sẽ không quấy rầy con." Ngọc Thành đạo nhân dứt lời liền bay về phía sau núi.
Vương Bình quay đầu nhìn về phía bên kia, bởi vì có một con chim rối truyền tin quen thuộc từ trên không trung rơi xuống, đây là chim rối của Tống Khúc, đồ đệ rối của hắn.
Trước mắt hắn đang ở Hồ Sơn quốc giúp Vũ An, đồ đệ của Nguyên Chính đạo nhân, mua sắm dược liệu, hơn nữa kỳ hạn là 30 năm, đương nhiên thù lao cũng vô cùng phong phú, hai mươi năm sau Vũ An sẽ giúp hắn tăng lên một lần căn cốt.
Trước mắt căn cốt của Tống Khúc là trung thượng, tăng lên thêm một lần nữa thì ít nhất cũng là thượng đẳng!
"Con nhận được thư hồi âm!"
Vũ Liên nhìn Vương Bình chăm chú, nói: "Mặc dù hắn chỉ là một con rối do con chế tạo, nhưng con thừa nhận hắn là đệ tử của con, vậy thì có tình cảm thầy trò, con nên hiểu rõ hơn ta thế nào là thầy trò, hơn nữa đây cũng là biện pháp tốt nh��t để giữ vững nhân tính, nếu không con cứ lạnh lùng lần đầu tiên, chỉ đổi lấy vô số lần lạnh lùng trong tương lai, nhân tính của con cũng sẽ dần dần biến mất."
"Ngươi nói đúng!"
Vương Bình đồng ý với quan điểm của Vũ Liên, sau đó ngồi trên tảng đá trong tiểu viện, lấy ra một thẻ tre và bút lông, cẩn thận hồi âm bức thư này.
Khi viết xong chữ cuối cùng, trong lòng Vương Bình sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn rất hiếm thấy.
Hắn mang theo cảm giác thỏa mãn bỏ thẻ tre vào bụng chim rối, sau đó đi ra khỏi tiểu viện, đi tới dưới tán một cây linh mộc ngồi xuống suy tư, suy tư đến khi trời tối thì tay hắn kết pháp quyết, kích hoạt đại trận của đạo trường trên đỉnh núi.
Hắn muốn bế quan một đoạn thời gian, vừa là để tránh né tranh chấp của giới tu hành phương nam trước mắt, hai là để hoàn toàn dung hợp 'Thông Thiên phù'.
-----
Cuốn mạt nói vài lời
Đầu tiên nói một chút, hôm nay chỉ có một chương này.
Mải viết mảnh cương cho quyển tiếp theo, cũng không chú ý đã đến tám giờ.
Theo lệ thường, cuốn mạt dài dòng đôi câu.
Quyển tiếp theo chủ yếu viết chuyện tu luyện của vai chính, sẽ tu đến tứ cảnh, những nội dung khác không nói trước.
Cứ như vậy!