Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1005: Đàm phán (1) (2)
- uông Tổng, không biết có thế làm phiền ngài hai phút hay không?
Người đàn ông bên cạnh nói.
- Anh là ai? Là người của công ty Hoa Dương sao? Uông Thần Vũ nghi hoặc nói.
Điền Hải Văn nói.
Điền Hải Văn sau khi được phỏng vấn xong, vẫn chưa rời ngay khỏi không ty Hoa Dương, mà đến tầng tám của toà nhà công ty Hoa Dương, đứng đợi
hành lang bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.
- A, chào anh.
Uông Thần Vũ đáp một tiếng, sau đó hỏi ngược lại:
- Anh tìm tôi có việc gì sao?
- uông Tổng, ngài không nhận ra tôi sao? Trước đây, tôi cũng là người của công phụ của tập đoàn Hồng Đỉnh, tôi còn từng kính ngài một chén rượu rồi.
Điền Hải Văn nhắc nhở
- A, Điền Hải Văn, tôi hình như có chút ấn tượng.
Sau khi nghe xong lời của Điền Hải Văn, Uông Thần Vũ khẽ đáp:
- Đúng rồi, trước đây anh làm ở công ty Hồng Hâm sao..
- Đúng thế, Uông tổng, trí nhớ của ngài thật là tốt, thời gian dài như vậy rồi mà vẫn còn có thế nhớ được tôi.
- Nếu đã là bạn bè từng qua lại, tôi tự nhiên sẽ nhớ. Uông Thần Vũ cười đáp.
- Đúng thế, tôi cũng tới công ty đất đai Hoa Dương để ứng tuyển, biết ngài cũng đang làm việc
đây, cho nên thuận tiện đến thăm hỏi ngài một chút, hy vọng ngài không cảm thấy quá đường đột.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói xong, Mộ Dung ở Huyên tức giận hỏi.
- Đừng có quá xem trọng mình như vậy, cô vẫn ô chưa có tư cách ảnh hưởng đến quyết định của tôi đâu.
Trương Vĩ lạnh giọng nói, nắm lấy tay nắm mở cửa xe, lúc đang chuẩn bị mở cửa xe ra thì bị Mộ Dung Huyên chặn lấy.
- Đứng lại, hôm nay nếu như anh không nói ra cho rõ ràng thì đừng hòng đi được.
Mộ Dung Huyên chắn trước cửa xe, trừng mắt nhìn Trương Vĩ nói.
- Mộ Dung Huyên, Công ty nguyên vật liệu xây dựng Kinh Thành của các cô cùng với Vệ Khang lừa gạt tài sản của công ty, không truy cứu trách nhiệm của các người trước pháp luật đã là đối xử khoan hồng với các người lắm rồi.
Trương Vĩ nói.
- Nếu như công ty Hoa Dương đã quyết định khoan hồng như thế, có thế thu mua nguyên vật liệu xây dựng của công ty chúng tôi hay không? Chúng tôi đồng ý dùng giá tiền thấp hơn giá trên thị trường để bán ra cho công ty Hoa Dương của các anh.
Mộ Dung Huyên vì để biểu thị thành ý, chủ động hạ thấp giá cả của nguyên vật liệu xây dựng. – Cái này không phải là vấn đề giá cả,mà là vấn đề ảnh hưởng và danh tiếng, Vệ Khang đã bị cho thôi việc khởi công ty rồi, nếu như công ty của các người chưa bị trừng phạt, vậy thì sau này công ty đất đai Hoa Dương còn có uy tín gì đáng tin chứ.
- Nếu như chỉ vì nguyên nhân danh dự này, gia tộc nhà chúng tôi vẫn còn công ty nhỏ khác, có thế dùng danh nghĩa của công ty này để cung ứng, đến
- Trương Vĩ, tôi nói lời thật lòng với anh nhé, tiền vốn của công ty vật liệu xây dựng Kinh Thành không đủ, chỉ có đem chô nguyên vật liệu này bán ra mới có thế làm cho công ty kịp thời quay vòng vôn.
Mộ Dung Huyên nhìn Trương Vĩ, chân thành nói.
- Chỉ cần anh đồng ý giúp, để cho công ty nguyên vật liệu xây dựng Kinh Thành khôi phục tự cách nhà cung ứng hàng hoá, tôi nhất định sẽ cảm tạ anh thật tốt.
- A, vậy cố định báo đáp tôi như thế nào?
Trương Vĩ mặt lộ ra chút ngoài ý muốn, cười hỏi. – Thế này đi, chỉ cần anh đồng ý giúp, tôi có thế đưa cho anh một nghìn vạn tiền uống cà phê, thế nào?
Mộ Dung Huyên đề nghị.
Nghe thấy lời này của Mộ Dung Huyên, khoé miệng Trương Vĩ giật giật một lát, vẫn như cũ không chịu mở miệng nói gì, mắt nhìn Mộ Dung Huyên chằm chằm, đồng thời chăm chú ngắm nhìn thân thế Mộ Dung Huyên, nói:
-cảm ơn ý tốt của cô, có điều tôi không thiếu tiền.
- Vậy thì anh muốn lợi ích gì?
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào thân thế mình, Mộ Dung Huyên mặt lộ ra màu đỏ ửng, cắn cắn môi hồng hỏi.