Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1006: Bãi đỗ xe dưới lòng đất(1)
Trương Vĩ cười giễu cợt nói, thứ đầu tiên hắn muốn hiện lên trong đầu chính là chiếc nhẫn ngọc, nếu như Mộ Dung Huyên vẫn có thứ đồ vật giá trị đó, Trương Vĩ cũng sẽ suy nghĩ khoan hồng một lần.
Chỉ có điều thứ đó chỉ có thế gặp mà chẳng thế cầu, người bình thường cũng rất khó mà biết phân biệt đồ cổ được, và trải qua thời gian phân biệt đồ vật giá trị, và cũng không hẳn nhất định là đồ trân phẩm.
- Chỉ cần là thứ tôi có, sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của anh.
Mộ Dung Huyên chuyển động đôi mắt xinh đẹp, ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, dùng một giọng nói không ai nghe được nói.
-A
Nhìn thấy bộ dạng ưỡn ẹo của Mộ Dung Huyên cùng với bộ ngực cao vút kia, Trương Vĩ lộ ra nét cười, đùa nghịch nói:
- Hành động bạn này của cô là đang cố ý mê hoặc tôi, muốn hiến thân cho tôi hay sao?
- Không biết là anh đang nói cái gì thế?
Sau khi nghe thấy lời Trương Vĩ, mặt Mộ Dung Huyên lại càng thêm đỏ, cắn cắn môi hồng tuyệt không tán thành, cũng không biểu thị ý phản đối, mà sau đó càng tăng thêm mấy phần sức quyến rũ.
Thái độ mập mờ này của Mộ Dung Huyên làm cho Trương Vĩ cảm thấy rất không thích ứng, căn cứ vào sự hiểu biết của Trương Vĩ đối với Mộ Dung Huyên, đối phương không phải là một người con gái quá bảo thủ, nhưng cũng không phải là một người thập phần cởi mở.
- Không phải là cô đang cố ý lôi kéo tôi hay
sao?
Ánh mắt Trương Vĩ sắc bén vô cùng, nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Huyên hỏi.
- Anh nói linh tinh cái gì thế? Tôi việc gì phải lôi kéo anh?
Mộ Dung Huyên có chút không tự nhiên nói.
- Nếu như cô lôi kéo tôi rồi dùng máy ghi âm ghi lại dùng để uy hiếp tối, để cho tôi phải giúp cô thì sao.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nói.
- Haiz, cái loại chuyện này chỉ có hạng tiểu nhân như anh mới làm, tôi mới không thèm làm cái loại thủ đoạn này. Mộ Dung Huyên hừ giọng một tiếng, trên mặt lộ ra nét hoảng loạn.
Trương Vĩ luôn quan sát Mộ Dung Huyên, phát hiện trong mắt đối phương có chút loé sáng, biết Mộ Dung Huyện có lẽ khi nãy đã nói dối, hay nói cách khác, Mộ Dung Huyên đúng là đang dùng thủ đoạn này.
- Cô tự mình lấy dụng cụ ghi âm ra hay là muốn tôi tự tay động thủ lấy?
Trương Vĩ nhìn Mộ Dung Huyên, uy hiếp.
- Anh… nói năng linh tinh. Trên người tôi căn bản là không có thiết bị ghi âm.
Mộ Dung Huyên gây gổ nói. – Vậy sao?