Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1026: Hối hận (1)
- Được.
Bảo Tiểu Đông đáp một tiếng, hắn trước khi đến – đây đã chuẩn bị điều tra một chút về hai vị quản lý
cấp cao kia của bộ phận công trình rồi, cho nên lúc * nói chuyện rất có sức lực.
- Tổng giám của bộ phận công trình tên là Điền Hải Văn, là người mới nhậm chức cách đây một khoảng thời gian, người này kinh nghiệm làm việc rất phong phú, và rất nhanh đã kiểm soát được bộ phận mua bán rồi.
Bào Tiểu Đông giới thiệu khái quát qua một chút.
- Ân, vậy tình hình của phó tổng kia thì thế nào?
Chung Kiến Hoa hỏi.
- Phó tổng giám kia tên là Trương Vĩ, cũng mới nhậm chức cách đây không lâu, và tuổi tác của người này vẫn còn rất trẻ, nghe nói ảnh hưởng của người này rất là sâu.
Bào Tiểu Đông nói. – Anh nói lại tên của anh ta một lần nữa xem.
Nghe thấy lời Bảo Tiểu Đông nói, Chung Kiến Hoa có chút kinh ngạc hỏi.
- Người đó tên là Trương Vĩ.
Bào Tiểu Đông nhắc lại. – Trương Vĩ! Trương Vĩ?
Chung Kiến Hoa không tự chủ được mà đứng bật dậy, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Lẽ nào thật sự là hắn ta, sẽ không có chuyện trùng hợp như thế chứ?
- Đổng sự trưởng, có vấn đề gì sao?
Nhìn thấy Chung Kiến Hoa có chút không bình thường, Bảo Tiểu Đông nghi hoặc hỏi.
- Cái người tên Trương Vĩ kia trừ làm việc ở công ty đất đai Hoa Dương ra còn từng làm việc ở
2 nơi nào khác hay không?
Chung Kiến Hoa nghi hoặc hỏi.
- Cái này thì tôi cũng không rõ cho lắm bởi vị – thời gian anh ta lên nhậm chức rất ngắn, tình hình
- kỹ càng tỉ mỉ vân là không thăm dò ra được.
Bào Tiểu Đông nói.
- Được rồi, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy đâu.
Chung Kiến Hoa có chút bất an nói.
- Đống sự trưởng, ngài quen cái người tên là Trương Vĩnày sao?
Bào Tiểu Đông cẩn thận thăm dò.
- Haiz. . .
Chung Kiến Hoa thở dài một tiếng, cũng không tiếp lời câu chuyện của hắn, hỏi:
- Cậu có ảnh của Trương Vĩ không? Tôi muốn nhìn thử xem bộ dạng của hắn.
- Có, đặt ở trong phòng làm việc của tôi.
- Vậy cậu mau cầm qua đây cho tôi, tôi muốn xem một chút.
Chung Kiến Hoa phân phó.
- Được ạ, tôi đi ngay bây giờ đây.
Tuy rằng Bảo Tiểu Đông không biết vì sao mà Chung Kiến Hoa lại khẩn trương như thế nhưng mà vẫn là mau chóng chạy đi lấy.
Bào Tiểu Đông sau khi biết được vật liệu thép bị công ty đất đai Hoa Dương gạch bỏ đơn đặt hàng cũng đặc biệt tìm tư liệu về Trương Vĩ và Điền Hải Văn, đúng thật là hắn thật sự tìm được một tấm ảnh của Trương Vĩ.
Một lúc sau, Bảo Tiểu Đông lại lần nữa quay lại phòng của đồng sự trưởng, bước nhanh về phía trước bàn làm việc, đưa lên cái bức ảnh kia. Bức ảnh cũng không quá lớn, cũng không quá rõ nét, có
điều vẫn đủ có thể nhìn rõ ra được đại khái dung mạo.
- Mẹ nó, quả thật là hắn.
– Chung Kiến Hoa sau khi xem xong bức ảnh, hai a mắt trợn trừng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu,
nói.
- Đống sự trưởng, vậy ngài xem bây giờ nên làm thế nào.
Bào Tiểu Đông hỏi.
- Anh ra ngoài trước đi.
Chung Kiến Hoa nắm lấy bức ảnh trong tay, từ hai kẽ răng rít ra mấy chữ, xua xua tay nói.
Một khoảng thời gian trước đây, Chung Kiến Hoa vì muốn trả thù Trương Vĩ nên đã đặc biệt tìm đến mấy người bạn làm việc ở cơ quan nhà nước đến công trình của công ty Bách Ức chấp pháp, làm loạn, ai dám nghĩ đến Trương Vĩ lại gan to bằng trời như thế, ngang nhiên dám đánh mấy người bạn nhân viên cơ quan nhà nước đó.
Mấy người bạn cơ quan nhà nước đó của Chung Kiến Hoa hung hăng oán hận Chung Kiến Hoa một trận, còn nói Trương Vĩ là một kẻ hung ác, nhất định là có người chống lưng bối cảnh hùng hậu, khuyên hắn đừng có kiếm đối phương gây phiền phức nữa.
Lúc đó, Chung Kiến Hoa cũng không quá để ý bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình hiểu rất rõ Trương Vĩ, biết được tình hình và quy mô công ty của hắn, nói gì là có người có thế lực lớn bao nhiêu chứ. Có điều hắn cũng nghe lời khuyên cáo từ bạn bè, không đi tìm Trương Vĩ gây phiền phức nữa.
Ai nghĩ là chưa được bao lâu thì phiền phức này đã tới tìm hắn rồi.
- Mẹ nó, đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà, tên tiểu từ này sao lại trở thành phố tổng của công ty Hoa Dương cơ chứ.
Chung Kiến Hoa mặt lộ vẻ buồn phiền nói, hận không thể tát cho mình hai cái bạt tai.
Chung Kiến Hoa bây giờ đã tin lời bạn bè của mình nói rồi, Trương Vĩ nhất định có người chống
năng lực mạnh thế nào đi nữa cũng không thể nào g mà còn trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành phố tổng của công ty Hoa Dương.
- Đây không phải là muốn mạng của lão tử hay sao.
Chung Kiến Hoa than thở một tiếng, nói.
Chung Kiến Hoa bây giờ đến cả tâm tư muốn khóc cũng có rồi, tập đoàn Thái Cương chủ yếu tiêu thụ hàng hoá ở phương bắc, mà công ty đất đai Hoa Dương chính là khách hàng lớn nhất của bọn họ, nếu như để mất đi khách hàng lớn này thì đối với công ty bọn họ tuyệt đối là một đả kích nặng nề.
Trong một phòng bệnh nhân của bệnh viện Hoa An, Lưu Quế Hoa mặt vô thần nằm trên giường bệnh, nước mắt trong mắt sớm đã khóc đến cạn khô rồi, hai hốc mắt sưng phù lên như chuông đồng.
Lưu Quế Hoa hai ngày nay ăn không thấy ngon, ngủ không thấy yên, trong đầu toàn là những suy nghĩ lung tung, hồi tường từng chút từng chút một mấy năm trở lại đây, hồi tưởng lại những chua cay mặn ngọt trải qua trong mấy năm này.
Lưu Quế Hoa bản chất là một người kiên cường từ trong xương cốt, cho nên luôn luôn rất mạnh mẽ, có những lúc vì một chút lợi ích nhỏ mà cũng mắng người tới đỏ hết cả mặt, bây giờ nghĩ lại lúc đó hà cớ gì phải như vậy.
Có lẽ là người ta đến lúc gần chết sẽ trở nên lương thiện, Lưu Quế Hoa bây giờ dường như đã nghĩ thông suốt rồi, trước đây bà sống quá mệt mỏi, quá chi li tính toán, nếu như lên trời có thể cho bà thêm một cơ hội nữa, bà nhất định sẽ làm một người tốt không tranh không đầu gì cả.
Chỉ đáng tiếc, Lưu Quế Hoa biết bà mình không còn có cơ hội nữa rồi, Lưu Quế Hoa không muốn tốn tiền oan để mà chữa bệnh, một là sợ hải chịu những đau khổ, hai là không muốn tiêu tốn thêm nhiều tiền.
Trương Vĩ