Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1027: Hối hận (2)
Theo Lưu Quế Hoa thấy thì loại bệnh ung thư này là một cái hang động không đáy, không quan a tâm là tiêu hết bao nhiêu tiền cũng không thể nào
mà chữa khỏi được. So với việc trước khi chết đem tiền tiêu hết đi, không bằng bản thân mình chết sớm một chút thì tốt hơn, ít nhất thì chồng mình và Kỳ Kỳ còn bảo đảm được về kinh tế, không cần vì
mình mà mang nợ khắp thân.
Nghĩ đến điều này, Lưu Quế Hoa theo thói quen sờ sờ lên mắt, tuy rằng sớm đã chẳng còn nước mắt nữa rồi, nhưng mà mấy ngày nay đã trở thành một thói quen rất khó thay đổi. Sau khi suy nghĩ kỹ càng một trận, Lưu Quế Hoa cuối cùng đã đưa ra
một quyết định.
Để không liên luỵ đến chồng và con gái, Lưu Quế Hoa chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, không cần phải tiêu tốn nhiều tiền hoang phí đến như vậy, cứ lặng lẽ rời khỏi thế gian này, có lẽ như thế mới là cách lựa chọn tốt nhất cho mình.
Tám giờ tối, Chung Kiến Hoa một thân mệt mỏi quay trở về nhà, vừa bước vào phòng khách, Mạnh
Quảng Vân vợ của ông vui vẻ chạy ra, nói:
- Ông xã, anh về nhà rồi.
- Ân. .
Chung Kiến Hoa không vui vẻ đáp một tiếng, trong lòng nghĩ nếu như không phải mụ đàn bà tham tài như cô, lão tử hôm nay có thể bị thảm như thế hay sao.
- Ông xã, hôm nay anh làm sao thế? Tâm tình không vui sao?
Mạnh Quảng Vân đón lấy túi xách của chồng, nghi hoặc hỏi.
- Còn không phải là chuyện tốt do bà làm ra hay sao, chỉ biết ham món lợi nhỏ, lần này tạo ra phiền phức lớn cho tôi rồi.
Chung Kiến Hoa lạnh giọng nói.
- Ông xã, ông đây là ý gì thế, tôi thì làm sao chứ?
Bị nói không ra gì như thế, Mạnh Quảng Vân có chút bất mãn than thở.
Trương Vĩ
- Bà nói làm sao à? Còn không phải là chuyện của Trương Vĩ hay sao?
Chung Kiến Hoa nói.
- Trương Vĩ thì làm sao? Hắn lại kiếm ông gây phiền phức à?
Nghe thấy lời Chung Kiến Hoa nói, Mạnh Quảng Vân hai mắt trừng lên, thở hổn hển nói.
- Người ta bây giờ không cần tìm tôi gây phiền phức nữa rồi, là tôi tự đưa điểm yếu của mình vào tay người ta, người ta bây giờ muốn gây khó dễ cho tôi như thế nào cũng đều được cả.
Chung Kiến Hoa vỗ lên tay vịn ghế sô pha, mặt căm phẫn nói.
- Ông xã, ông rốt cuộc là đang có ý gì hả, tên Trương Vĩ đó rốt cuộc làm sao?
Mạnh Quảng Văn hỏi.
- Haiz, tên Trương Vĩ đó bây giờ đã là phó tổng bộ phận công trình của công ty đất đai Hoa Dương rồi, bà nói xem thế nào hả?
Chung Kiến Hoa chỉ tay phải vào mặt vợ, nén giọng chất vấn.
- A. . . vậy chẳng phải là. . . .
Sau khi nghe thấy lời chồng mình nói, Mạnh Quảng Vân trong chốc lát đứng bật dậy, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa cả một cái màn thầu.
Mạnh Quảng Vân cũng không phải là bà chủ nhà trong gia đình bình thường, bà ta trước đây cũng tham gia vào công ty kinh doanh, cũng biết được ý nghĩa của công ty đất đai Hoa Dương đối với tập đoàn Thái Cương, đó chính là ông thần tài và thượng đế thực sự. Trước đây nịnh bợ đối phương còn không kịp, bây giờ thì lại đắc tội chết với đối phương, vậy không phải là đang yên đang lành đi tìm phiền phức hay sao.
- Bây giờ bà đã biết là gây ra phiền phức hay chưa, muộn rồi!
Chung Kiến Hoa hận sắt không thể rèn thành thép nói.
- Ông xã, vậy chúng ta nên làm thế nào đây? Cũng không thể giương mắt nhìn mất đi một khách hàng lớn như thế được.
Mạnh Quảng Vân lắc lắc cánh tay chồng, hỏi.
- Còn thế nào nữa, đến nhận tội với người ta thôi, xem xem người ta có thể tha thứ cho chúng ta hay không.
Chung Kiến Hoa than thở một câu nói.
- Được, vậy bây giờ tôi đi gọi điện thoại, tôi biết Số điện thoại của Trương Vĩ.
Mạnh Quảng Vân tìm trên người một lát, lôi ra điện thoại di động, nói.
- Ai dam, bây giờ đã muộn như thế rồi, bà gọi điện thoại không phải sẽ ảnh hưởng đến người ta hay sao?
Chung Kiến Hoa chất vấn.
- Vậy thì phải làm sao!
Mạnh Quảng Vân nói.
- Ngày mai, tôi sẽ đích thân đi nhận tội với Trường tiểu thư, đến lúc đó để cho cô ấy thay bà nói giúp mấy lời, nếu như Trương Vĩ có thể khoan dung cho một lần, nói không chừng vẫn còn có chút hy vọng.
Chung Kiến Hoa chần chừ một lúc, từ từ nói.
- Hắt xì. . .
Lúc đó, Trương Vĩ ở bên trong phòng ở dinh thự Lạc Thành không nhịn được mà hắt hơi một cái, lẩm bẩm:
- Mẹ nói, hôm nay làm sao mà liên tục hắt hơi vậy, không phải là có người đang mắng mình đấy chứ.
- Kẽo kẹt. . .
Đúng vào lúc đó, đội nhiên có tiếng mở cửa truyền đến, chỉ thấy Trương Kỳ từ ngoài cửa bước vào, mặt lộ ra vẻ tiều tuỵ, trong tay vẫn cầm mấy cây rau cải.
- Kỳ Kỳ, sao hôm nay còn sớm vậy mà em đã về rồi?
Trương Vĩ nghi hoặc.
Trương Vĩ 2 – Mẹ em bắt em về sớm, em trông cho đến khi – mẹ ngủ rồi liền quay về.
0
Trương Kỳ đáp một tiếng, vẫn nguyên bộ dạng mặt u mày chau như thế.
- Kết quả kiểm tra của mẹ em đã có rồi à?
Trương Vĩ hỏi.
- Chưa có, em và cha em cũng đã khuyên nhủ rồi nhưng mẹ em vẫn không chịu kiểm tra, nói cái gì mà loại bệnh này không thể chữa khỏi được, bà không muốn lãng phí thêm tiền ở bệnh viện nữa, chịu tội, rm cũng không biết nên làm như thế nào ca.
Trương Kỳ có chút nghẹn ngào nói.
- Em đừng đau buồn nữa, nếu như không có tiền anh có thể cho em vay, trăm tám chục triệu đối với anh có là gì chứ.
Trương Vĩ an ủi.
- Cám ơn anh.
Trương Kỳ không kìm được mà khẽ gật đầu, lộ ra vẻ cảm kích, cầm lấy rau cải trong tay nói:
- Anh muốn ăn cái gì? Em đi nấu cơm cho anh.
- Thôi đi, em bây giờ lấy đâu ra tâm tình mà nấu cơm chứ, vạn nhất bị bỏng thì phải làm sao?
aul
Trương Vĩ thập phần nhân từ hiền lành nói, thực ra hắn không phải là sợ Trương Kỳ bị bỏng thì cũng sợ Trương Kỳ trong lúc nấu ăn lại nghĩ linh tinh cho nhầm nguyên liệu gì vào nồi, còn không bằng gọi đồ ăn đơn giản ở bên ngoài đi.
- Reng reng reng. . .
Đúng vào lúc đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, chính là từ điện thoại trên người Trương Kỳ truyền tới, Trương Kỳ sở trong túi một hồi, phát hiện ra là điện thoại của Trương Bảo Quốc, mặt không nhịn được mà lộ ra chút lo lắng, trong lòng âm thầm có một loại dự cảm không hay, vội vàng ấn nút nghe điện thoại, nói:
- Ba, ba gọi điện thoại cho con có việc gì sao?