Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1028: Mất tích (1)
- Kỳ Kỳ, mẹ con chạy ra khỏi bệnh viện rồi.
Trương Bảo Quốc khàn khàn giọng không bình thường nói, trong ngữ khí còn có chút nghẹn ngào.
- Ba, ý của ba là gì, mẹ con sao lại chạy ra khỏi bệnh viện chứ?
Trương Kỳ nét mặt lo lắng hỏi.
- Mẹ con để lại một mảnh giấy, nói bà ấy không muốn ở viện nữa, không muốn tiêu tốn tiền linh tinh nữa.
Trương Bảo Quốc nói.
- A. . . Sao lại như thế chứ.
Sau khi nghe thấy lời Trương Bảo Quốc nói, Trương Kỳ cảm thấy trong lòng rất đau đớn, mẹ cô vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình nên đã chọn cách rời khỏi bệnh viện.
- Kỳ Kỳ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào đây, vạn nhất mẹ con có mệnh hệ gì thì bố cũng không sống nổi nữa.
Trương Bảo Quốc gào lên.
- Ba, ba yên tâm đi, mẹ con sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ con sẽ tới bệnh viện ngay đây.
Trương Kỳ vừa nói vừa quay người đi ra cửa.
- Kỳ Kỳ, có chuyện gì thế?
Nhìn thấy Trương Kỳ sau khi nghe điện thoại, hoảng loạn muốn chạy ra ngoài, Trương Vĩ không nhịn được mà hỏi.
- Mẹ em chạy ra khỏi bệnh viện rồi.
Trương Kỳ nghẹn ngào.
-A
Trương Vĩ ngẩn ra một lát, điều đầu tiên cảm thấy là Lưu Quế Hoa làm ấm ĩ quá thế rồi, bây giờ đã gần nửa đêm rồi còn không để cho người ta sống yên.
- Mẹ em bị kích động gì thế, tại sao lại chạy ra khỏi bệnh viện chứ?
Trương Vĩ hỏi.
- Sao anh lại nói như thế chứ? Mẹ em sợ liên lụy đến gia đình, sợ lãng phí tiền chữa bệnh thế nên mới bỏ đi, sao đến miệng anh lại thành mẹ em cố ý thế hả.
- Haiz. . .
Trương Vĩ than thở một tiếng, mặt lộ ra vẻ ngượng ngập, nói:
- Vậy được rồi, anh lái xe đưa em đi nhé, như thế cũng sẽ tiện hơn một chút.
- Được rồi, cám ơn anh.
Trương Kỳ trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, bây giờ không phải lúc khách khí nữa, đối với Trương Vĩ gật đầu nhẹ, mặt lộ ra vẻ cảm kích nói.
- Không cần khách khí, đi thôi.
Trương Vĩ bước ra đến cửa phòng, vừa mặc áo khoác vừa nói.
Sau khi hai người rời khỏi nhà, đầu tiên là lái xe đi đến bệnh viện Hoa An, tìm đến phòng bệnh mà Lưu Quế Hoa nằm kia, nhìn thấy Trương Bảo Quốc đang nức nở trên trong phòng bệnh.
- Ba, ba không sao chứ.
Nhìn thấy cha mình đang ngồi khóc nức nở bên cạnh giường, Trương Kỳ có chút mềm lòng nói.
- Kỳ Kỳ, ba không sao, con vẫn là mau đi tìm mẹ con đi.
Trương Bảo Quốc nghẹn ngào.
- Chú à, chú đừng khóc nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt đi, việc tìm người cứ giao cho chúng cháu là được rồi.
Nhìn thấy Trương Bảo Quốc đang cúi đầu khóc lóc, Trương Vĩ trong lòng có chút không thoải mái, nói:
- Một người đàn ông sao lại phải đến mức này chứ?
- Đại Vĩ cũng đến rồi à, chú cùng hai người đi ở đi, càng nhiều người thì càng dễ tìm hơn.
Trương Bảo Quốc đề nghị.
- Ba, vết thương của ba vẫn chưa khỏi hẳn, ba bây giờ vẫn không nên xuất viện, vạn nhất lại có chuyện gì vậy con biết làm thế nào đây?
Trương Kỳ nghẹn ngào nói.
Sai khi nhìn thấy bộ dạng của hai cha con, Trương Vĩ không nhịn được mà cảm thấy ong đầu, than thở nói:
- Chú à, Kỳ Kỳ, hai người trước tiên đừng có khóc lóc bị thương nữa, việc quan trọng trước mắt vẫn là đi tìm thím đi. Chú cứ ở trong bệnh viện đã, cháu đưa Trương Kỳ cùng đi tìm, nếu không chú lại xảy ra chuyện gì thì hai người chúng cháu lại lo được cái này mất cái khác.
- Đúng đó ba, ba hãy cứ ở lại trong bệnh viện đi, chúng con nhất định sẽ tìm thấy mẹ mà.
Trương Kỳ bảo đảm nói.
- Vậy được, các con mau đi đi, không cần quan tâm đến ba.
Trương Bảo Quốc cũng bình tĩnh lại, xua xua tay phải, nói.
- Được rồi, ba đưa cho con mảnh giấy mà mẹ để lại đi, sau đó con sẽ đi hỏi bệnh viện xem.
Trương Kỳ nói.
- Đây, chính là ở đây, con cứ giữ lấy luôn đi.
Trương Bảo Quốc vừa nói vừa đưa mảnh giấy qua cho Trương Kỳ.
Trương Kỳ nhận lấy mảnh giấy đó, trên mặt giấy quả nhiên là bút tích của Lưu Quế Hoa, ý đại khái ghi trên đó là Lưu Quế Hoa cảm thấy tiền chữa tri quá cao mà căn bản là không nhìn thấy hy vọng gì cả cho nên mới quyết định một mình rời khỏi
5 bệnh viện và còn căn dặn Trương Bảo Quốc cùng – Trương Kỳ sống cho thật tốt.
Sau khi nhìn thấy mảnh giấy đó, Trương Kỳ 3 khóc sướt mướt, vẫn là Trương Vĩ không nhìn nổi – nữa vỗ mạnh vào eo Trương Kỳ nói:
- Kỳ Kỳ, bây giờ không phải là lúc để bị thương đầu, vẫn là đi tìm mẹ em trước đi.
- Anh nói đúng lắm, bây giờ phải đi tìm mẹ em, em nhất định sẽ tìm được bà.
Trương Kỳ nói xong lại dặn dò Trương Bảo Quốc một hồi, sau đó mới đi ra ngoài phía phòng bệnh.
Trương Vĩ hai người sau khi ra khỏi phòng bệnh viện, trước tiên là đi nói chuyện với lãnh đạo bệnh viện, phát động lực lượng đi tìm kiếm, nhờ camera ghi hình giám sát ngày hôm đó quả nhiên là phát hiện ra bóng dáng Lưu Quế Hoa. .
Lưu Quế Hoa mặc một bộ đồ màu vàng, trên đầu còn quấn một cái khăn quàng màu đỏ, sau khi Trương Kỳ rời khỏi bệnh viện không lâu, bà ta cũng lén lút chạy ra khỏi bệnh viện. Nhưng mà sau lúc đi ra khỏi bệnh viện camera không thể nào ghi lại được nữa rồi.
Bởi Lưu Quế Hoa đã đi ra khỏi bệnh viện nên hai người Trương Vĩ cũng lái xe đi tìm, xung quanh bệnh viện, bến xe ô tô, bến tàu hoả, cả một đêm có thể nói là đã chạy khắp một lượt, cứ vậy mà tìm
cho tới tận sáng ngày hôm sau.
Một chiếc xe Maserati màu trắng vẫn luôn đỗ ở một bên đường, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong xe, Trương Vĩ dụi dụi hai má một lát, bên trong mắt đầy tia máu, không nhịn được mà ngáp dài một cái.
Trương Vĩ nghiêng đầu nhìn Trương Kỳ bên cạnh một cái, nhìn thấy thần sắc của cô càng thêm tiều tuỵ, đề nghị:
- Kỳ Kỳ, chúng ta đã đi tìm cả buổi tối rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi một lát đi.
- Không được, hôm nay em nhất định phải tìm thấy mẹ em.