Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 104: Chung một mối thù (2)

Chu Bàn Tử trước khi đến đây có thế nói là vô cùng đắc chí, tính toán kỹ càng, trang bị đầy đủ, giống như hình tượng một giám định sư chuyên nghiệp, thậm chí còn ra vẻ giảng giải cho Trương Vĩ kiến thức để giám định đồ đồng thau, kết quả ai có thế nghĩ hắn mua năm món đồ đều là hàng giả.

Ngược lại thì Trương Vĩ một mực khiêm tốn, âm thầm mua một kiện phẩm, nhưng lại không dám chủ động để Tiền lão giám định, cuối cùng dưới sự đề nghị của Vương quản lý mới để cho Tiền lão giám định, không nghĩ đó lại là một chính phẩm có gía trị.

- Bàn ca quá khen, tôi cũng là do may mắn, đánh bậy đánh bạ mà thôi.

Trương Vĩ khiêm tốn nói.

Lúc này, Trương Vĩ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi không hề biết kim khảm Ngọc Quan Âm là thật hay giả, lòng của hắn như treo trong cổ họng, thậm chí có chút hối hận vì bỏ ba mươi vạn mua kim khảm Ngọc Quan Âm này.

Dù sao, Trương Vĩ cũng cực cực khổ khổ mới kiếm được 100 vạn NDT, thoáng cái đã tiêu tốn ba mươi vạn NDT để mua đồ, cũng may kim khảm Ngọc Quan Âm này là thật, nếu không Trương Vĩ sẽ tức giận mấy ngày cũng không ngủ yên, Trương Vĩ đã không phải tốn ba mươi vạn uổng phí, ngược lại còn có thế kiếm được một khoản lớn.

- Tiền lão, cái kim khảm ngọc Quan Âm này nếu như bán đi, có thế đáng bao nhiêu tiền!

Lưu Vũ Nhu đi đến bên cạnh bàn, sờ kim khảm Ngọc Quan Âm một cái, gương mặt tò mò hỏi.

Thật ra, không riêng gì Lưu Vũ Nhu có nghi vấn này, dù là Trương Vĩ hay khách hàng xung quanh, đều muốn biết kim khảm Ngọc Quan Âm này có giá trị bao nhiêu, chỉ có điều nếu như trực tiếp hỏi lại có chút tầm thường, cho nên mới một mực nhịn không chịu hỏi.

- Ha ha, kim khảm Ngọc Quan Âm này chính là món vật ở đời Thanh, tuy rằng niên đại chưa tính là quá xa xưa, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, chạm trổ tinh xảo, phẩm chất lại tốt, cho nên sau này giá trị sẽ càng ngày càng cao, cũng phải đáng giá khoảng 1 triệu không chừng.

Tiền lão cười ha ha, nói.

Nghe được lời nói của Tiền lão, Vương quản lý cũng có chút đau lòng, không nghĩ đến kim khảm Ngọc Quan Âm này so với bọn họ dự đoán giá trị càng cao hơn, nếu như sớm biết có thế bán giá 1 triệu, bọn họ ít nhất cũng phải yết giá khoảng chừng 350 vạn.

- Hả, cái kim khảm Ngọc Quan Âm này có thể bán được 1 triệu, đây chẳng phải muốn nói vừa chuyển đến tay anh đã có thế kiếm được 700 ngàn NDT sao?

Lưu Vũ Nhu đi đến bên cạnh Trương Vĩ, trên cánh tay hắn hung hăng véo một cái, có chút đố kỵ nói:

- Vận khí của anh cũng thật tốt quá đi! Vừa rồi dẫn anh đến anh còn không vui, hiện tại toàn bộ chuyện tốt anh đều chiếm hết.

- Xì…...

Cái tay này của cô cũng quá độc ác rồi đấy, véo cánh tay của tôi đều biến thành màu tím rồi, tôi là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền cũng không thiếu cô cái gì?

Trương Vĩ vén mở tay áo, thấy cánh tay bị véo thành màu xanh tím, thầm nói.

- Anh bây giờ giả làm bạn trai của tôi, tôi véo anh một chút là không bình thường à? Như vậy mới có vẻ chúng ta quan hệ thân thiết, không phải sao?

Lưu Vũ Nhu nhẹ giọng nói xạo.

- Vậy tôi có nên ôm eo cô, sờ soạng mông cô, để lộ ra quan hệ thân thiết của chúng ta, cũng có thế không cần sự đồng ý của cô!

Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào eo thon không vừa ôm tay cùng bờ mông tròn của Lưu Vũ, nói với vẻ không hề có hảo ý.

- Anh nếu dám động thủ với tôi, tôi liền xô ngã Ngọc Quan Âm của anh!

Lưu Vũ Nhu trừng Trương Vĩ nhìn một cái, uy hiếp nói.

- Mặc kệ cô.

Trương Vĩ nghe được Lưu Vũ Nhu uy hiếp, thu lại thái độ lỗ mãng, cố ý lui về phía sau vài bước giữ vững khoảng cách nhất định với Lưu Vũ Nhu.

Kim khảm Ngọc Quan Âm này có giá trị 1 triệu, có thế nói là tương đương với phân nửa gia tài của Trương Vĩ, nếu bởi vì nhỏ mà mất lớn, bởi vì đùa giỡn với Lưu Vũ Nhu mà bị hư hại, Trương Vĩ chắc phải tức chết đi được.

- Trương tiên sinh, không biết ngài có thế đem kim khảm Ngọc Quan Âm này chuyển nhường lại cho tôi, nếu như đồng ý tôi hiện tại có thế bỏ ra một triệu mua lại.

Nhạc Minh nhìn chằm chằm kim khảm Ngọc Quan Âm hồi lâu, càng xem càng vui mừng, không nhịn được hướng về phía Trương Vĩ đề nghị.

- Trương tiên sinh, cái kim khảm Ngọc Quan Âm này tôi cũng nguyện ý thu mua, ngài thấy 1 triệu mười ngàn NDT được không?

Ở đây nhiều khách hàng đều nhìn trúng kim khảm Ngọc Quan Âm, phẩm chất bảo tồn lại hoàn chỉnh, dù là để thưởng thức vẫn chứa một giá trị cực lớn, những khách hàng tin Phật cũng không nhịn được cạnh tranh nói.

- Đồ tốt như vậy chính chúng tôi còn không kịp cất giữ sao? Không bán!

Trương Vĩ còn chưa kịp lên tiếng, Chu Bàn Tử liền phất phất quạt hương bồ trong tay, thay hắn nói.

- Chu Bàn Tử, cái kim khảm Ngọc Quan Âm này cũng không phải của ngươi, người ta là chủ còn chưa lên tiếng? Ngươi ở nơi này khoe khoang cái gì!

Nhạc Minh gương mặt khó chịu nói.

- Đúng vậy, Trương tiên sinh tôi rất có thành ý muốn mua Ngọc Quan Âm này, hi vọng ngài có thế suy tính một chút.

Một khách hàng khác cũng không dễ dàng bỏ qua, nói.

- Thật xin lỗi hai vị, cái kim khảm Ngọc Quan Âm này vốn là do Chu tổng cho tôi chọn lựa, nếu ngài ấy nói không được, như vậy tôi cũng không muốn bán.

Trương Vĩ trong mắt lóe lên một chút vẻ giảo hoạt, tay phải khoát lên bả vai của Chu Bàn Tử, gương mặt giả vờ cảm kích nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free