Phòng Thuật (Dịch) - Chương 105: Chính phẩm (1)
- Cái gì, Chu Bàn Tử chọn Ngọc Quan Âm giúp cậu ư, điều này có thế sao? Hắn có thế có nhãn lực như thế à!
Nhạc Minh nghe Trương Vĩ nói, gương mặt không dám tin chỉ vào Chu Bàn Tử, kinh ngạc nói.
Chu Bàn Tử sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, cũng sửng sốt một chút, tuy lúc Trương Vĩ mua kim khảm Ngọc Quan Âm hắn cũng ở đó, nhưng mua Quan Âm này do Trương Vĩ một mình quyết định, hắn cũng không hề cho ý kiến gì với Trương Vĩ.
Nhưng Chu Bàn Tử cũng là một người nhanh trí, thấy Trương Vĩ muốn cho mình một chút mặt mũi, lập tức hiểu được, Trương Vĩ sở dĩ nói như vậy có lẽ là muốn cho hắn chút mặt mũi?
Hắn tự nhiên cũng vui vẻ đáp ứng.
- Huynh đệ của tôi là lần đầu tiên mua vật phẩm, tôi làm ca ca của hắn cũng nhìn xem một chút, giúp cậu ấy chọn vật phẩm?
Chu Bàn Tử vỗ vỗ cái bụng tròn vo, thẳng người nói.
- Trương tiên sinh lúc mua kim khảm Ngọc Quan Âm này tôi cũng ở đó, đích thật là Chu tổng giúp Trương tiên sinh chọn lựa đấy, điểm này tôi có thế làm chứng.
Vương quản lý nói dối không đỏ mặt, lên tiếng bảo đảm.
Trương Vĩ lúc mua kim khảm Ngọc Quan Âm này, Vương quản lý đích thật vẫn luôn ở đó, đối với tình huống lúc đó cũng hết sức rõ ràng, hắn nhớ rõ cái Quan Âm này là bản thân Trương Vĩ muốn mua, Chu Bàn Tử cũng không hề cho hắn ý kiến gì.
Vừa khéo Vương quản lý cũng hiểu biết hơn người, tình huống lúc đó chỉ có ba người biết, Trương Vĩ đem công lao mua Quan Âm tặng cho Chu Bàn Tử, Vương quản lý đương nhiên hiểu rõ mục đích của Trương Vĩ, đơn giản là vợ chồng Chu Bàn Tử đều mua phải hàng giả, Trương Vĩ muốn để cho Chu Bàn Tử chút mặt mũi.
Đối với Vương quản lý vợ chồng Chu Bàn Tử có thế nói là đại tài chủ, Vương quản lý đương nhiên sẽ không muốn đắc tội với Chu Bàn Tử, liền biết thời biết thế mà nói dối một câu, làm nhân chứng một ngày, nhưng nếu có thế giành được hảo cảm của đại tài chủ Chu Bàn Tử này, dù có nói dối nhiều hơn hắn cũng không quan tâm.
Chuyện Chu Bàn Tử giúp Trương Vĩ chọn lựa kim khảm Ngọc Quan Âm, khách hàng xung quanh ngay từ đầu đã có chút hoài nghi, nhưng sau khi Vương quản lý đứng ra làm chứng, cũng không ai đưa ra nghi vấn gì, đối với Chu Bàn Tử cũng đánh giá cao hơn một chút.
- Chu tổng thật là tinh mắt! Có thế chọn được một món đồ có phẩm chất tốt như kim khảm Ngọc Quan Âm.
- Chu tổng, thật đúng là bạn chí cốt, ngày nào đó cũng giúp tôi chọn lựa một món đồ, để cho tôi cũng có cơ hội phát tài.
Nghe được khách hàng xung quanh khen, Chu Bàn Tử như mở cờ trong bụng, mặt mũi vừa mới mất đi cũng đã tìm lại, gương mặt tự hào nói:
- Chút chuyện nhỏ, chút chuyện nhỏ, sau này mong có thế cùng mọi người trao đổi!
Trương Vĩ thấy gương mặt Chu Bàn Tử mừng rỡ, còn hướng ánh mắt cảm kích đến hắn, không khỏi gật gật đầu nhoẻn miệng cười, Trương Vĩ đem công lao mua kim khảm Ngọc Quan Âm trao cho Chu Bàn Tử, một là muốn có chút hảo cảm của Chu Bàn Tử, hai là cũng muốn khiêm tốn một chút.
Dù sao những người trong này cũng không nhận ra hắn, nếu biết chính hắn mua kim khảm Ngọc Quan Âm, chẳng qua cũng chỉ khen ngợi hắn một tiếng vận khí tốt, đối với Trương Vĩ cũng không có gì là không tốt, chi bằng biết thời biết thế tặng cho Chu Bàn Tử, khiến cho Chu Bàn Tử nhớ kỹ ân tình của hắn, sau này có chuyện tốt còn có thế mang hắn theo.
Mọi người khen Chu Bàn Tử một lúc, cũng không ai nhắc lại chuyện mua kim khảm Ngọc Quan Âm, Vương quản lý thừa cơ hội đứng ra, nhìn với mọi người nói:
- Các vị, Tiền lão cùng các vị đã đến rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, hội đấu giá của chúng ta cũng nên bắt đầu, mời mọi người theo tôi đến hậu đường!
Vương quản lý hét to một tiếng, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn mọi người hướng về phía sau phòng cất chứa vật phẩm, vừa lúc Chu Bàn Tử cũng muốn theo mọi người đi vào, liền bị Ngô Thiến nhéo lỗ tai, nói:
- Chu Bàn Tử anh còn chưa phá đủ tiền sao! Đừng suy nghĩ đến việc tham gia cái hội đấu giá gì đấy, cùng tôi đi về nhà!
- Lão bà, hội đấu giá với tình huống vừa rồi không giống nhau, tất cả vật phẩm đấu giá đều đã được Tiền lão giám định, nhất định không thế nào mua phải hàng giả.
Chu Bàn Tử bịt lấy lỗ tai, giải thích.