Phòng Thuật (Dịch) - Chương 106: Chính phẩm (2)
- Nói với tôi nhiều như vậy cũng vô dụng thôi, anh một tháng nay… Không, tiền tiêu vặt một năm nay của anh đã dùng hết rồi, đừng nghĩ đến việc lấy tiền của tôi!
Ngô Thiến sắc mặt tái xanh nói.
Ngô Thiến sở dĩ một mực hạn chế tài chính của Chu Bàn Tử, một là sợ hắn ở bên ngoài nuôi tình nhân, hai chính là sợ hắn mê muội đến mất cả ý chí, liền nhéo lỗ tai Chu Bàn Tử bất kể như thế nào cũng không chịu để hắn đi theo vào hội đấu giá.
- Lão bà, đau chết mất.
Chu Bàn Tử nhăn mặt hít hà nói to lên:
- Em buông tay ra trước, anh không đi là được chứ gì? Chúng ta bây giờ tính tiền rồi về!
Thấy hành động của Chu Bàn Tử và Ngô Thiến, Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu cũng dở khóc dở cười, Lưu Vũ Nhu vốn là muốn tham gia hội đấu giá để qua đó tìm được một người chồng giàu có, bây giờ không có cơ hội tham gia đương nhiên có chút thất vọng.
Còn Trương Vĩ lại giữ thái độ thờ ơ, hắn sở dĩ mua kim khảm Ngọc Quan Âm là bởi vì Trầm Hương Cư là nơi quy định giá một phần ba, khiến cho hắn vừa chuyển tay một cái lại có thế thu được một số tiền lớn, mặc dù trong buổi đấu giá đều là đồ thật, nhưng tiền đấu giá so với thị trường chỉ cao chứ không thấp, trong thời gian ngắn căn bản không thế mang lại lợi ích gì, Trương Vĩ đương nhiên cũng không dùng nhiều tiền để đi đấu giá.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Ngô Thiến, Chu Bàn Tử chỉ có thế thỏa hiệp lựa chọn tính tiền rồi ra về, tuy vợ chồng Chu Bàn Tử đều biết đồ bọn họ mua là hàng giả, nhưng vẫn bỏ ra 5 triệu NDT, hơn nữa Chu Bàn Tử cũng nhân tiện tính luôn ba mươi vạn mua kim khảm Ngọc Quan Âm của Trương Vĩ.
Nếu Chu Bàn Tử không chủ động giúp Trương Vĩ bỏ ra ba mươi vạn NDT, Trương Vĩ cũng sẽ vay tiền của hắn, mặc dù tháng này Trương Vĩ thu nhập hơn trăm vạn, nhưng dựa theo quy định của Công ty Trung Thông ngày 15 hàng tháng mới phát lương, nếu trích phần trăm cũng phải đến 25 mới nhận được, cho nên đối với số tiền lớn kia cũng chưa thế sử dụng, hiện tại Chu Bàn Tử chủ động trả tiền thay hắn, ngược lại hắn cũng đỡ phải mở miệng đi vay.
Vật phẩm của Trương Vĩ cùng vợ chồng Chu Bàn Tử, cộng hết lại cũng là mười kiện, dùng A8 không thế kéo về được, nên bọn họ cố ý thuê một chiếc xe tải, tuy rằng chỉ có một kiện của Trương Vĩ là thật, nhưng cũng không nở ném đi những kiện còn lại, chỉ có thế kéo về làm đồ trang trí.
Một nhóm bốn người Trương Vĩ ra khỏi Trầm Hương Cư, Ngô Thiến kéo tay Chu Bàn Tử đi phía trước, chỉ sợ sơ xuất Chu Bàn Tử lại bỏ chạy, còn Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu đi ở phía sau, ai hỏi gì thì đáp nấy.
- Trương Vĩ, cái kim khảm Ngọc Quan Âm này quý như vậy, anh muốn cất ở đâu? Có phải đang chuẩn bị bán đi! Lưu Vũ Nhu kéo cánh tay Trương Vĩ, gương mặt hâm mộ cất tiếng hỏi.
- Cũng không phải.
Trương Vĩ xoay đầu lại nhìn Lưu Vũ Nhu, gương mặt thần bí nói:
- Tôi chuẩn bị tặng nó cho em!
- Thật à!
Nghe được lời nói của Trương Vĩ, Lưu Vũ Nhu vừa mừng vừa sợ, loạng choạng ôm cánh tay Trương Vĩ, trên mặt mang một nụ cười hưng phấn, thiếu chút nữa đã hôn lên mặt Trương Vĩ một cái.
- Đương nhiên là giả rồi. Trương Vĩ xoay chuyển đề tài, bất thình lình nói.
Nghe câu kế tiếp của Trương Vĩ, nụ cười trên mặt Lưu Vũ Nhu ngưng lại, làm sao không biết Trương Vĩ là đang trêu bản thân mình, trái tay ôm lấy cách tay Trương Vĩ, tay phải hung hăng trên cánh tay Trương Vĩ nhéo một cái, nũng nịu trách mắng: – Trương Vĩ, khốn kiếp! Anh cũng dám đùa bỡn tôi…
- Tách tách!
Lưu Vũ Nhu còn chưa nói hết, bên cạnh liền vang lên tiếng điện thoại chụp ảnh, Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu quay đầu nhìn lại, phát hiện một người ngồi trong xe chụp ảnh hai người.
Trương Vĩ sau khi nhìn vào người trong xe, không khỏi nhíu mày, người này là người hắn quen biết, chính là biểu đệ Lý Mộng Phi của Mộ Dung Huyên, hắn ngồi trong một chiếc xe thế thao màu đỏ, tay trái đưa điện thoại di động lên, tay phải làm dấu hiệu cắt cổ, gương mặt cười gian xem Trương Vĩ làm sao nhìn mặt Mộ Dung Huyên.
Trương Vĩ nhìn thần thái của Lý Mộng Phi lại còn lấy điện thoại chụp ảnh, trong đầu đột nhiên toát ra một từ ngữ… Bắt gian!