Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1097: Lại đến Hương Giang
- Được,
Trên mặt Vệ Tử Phu lộ vẻ mừng rỡ nói.
- Không sai, từ năm đó đến giờ, tập đoàn Hồng Đỉnh đều do Trương gia làm chủ, hiện tại cũng nên đến lượt hai nhà chúng ta làm chủ rồi.
Tô Mục nói.
- Tiểu Mục, cậu yên tâm, chỉ cần tôi có thể lên làm chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn, tuyệt đối sẽ ngay lập tức thực hiện lời hứa lúc trước, bất cứ chuyện gì của tập đoàn đều sẽ do hai nhà chúng ta định đoạt.
Vệ Tử Phu muốn để cho Tô Mục an lòng, lần thứ hai đảm bảo.
- Ngài yên tâm, tôi tin tưởng ngài. Trên mặt Tô Mục lộ ra nụ cười, sau đó đổi giọng nói:
- Bất quá nhiều quan trọng nhất chính là chuyện này không thể để lộ phong thanh gì, bằng không một khi Trưởng lão biết, sợ rằng chuyện tình cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
- Ừ, chuyện trọng yếu nhất lúc này vẫn là liên lạc với càng nhiều cổ đông của tập đoàn, mượn hơi bọn họ đứng về phía chúng ta. Chỉ cần có đầy đủ phiếu bầu, chúng ta liền có thể đứng ở thế bất bại.
Vệ Tử Phu trầm ngâm chốc lát, nói.
Một chiếc limousine màu đen dừng ở sân bay, hai người đàn ông trên ô tô bước xuống, cả hai người đàn ông đều tầm hai mươi tuổi, dung mạo có phần giống nhau, chính là hai anh em họ Trương Vĩ và Trương Trung Vân.
Trương Khôn Trung muốn tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi, Trương Vĩ và Trương Trung Vân là cháu ruột, đương nhiên phải quay về Hương Giang để mừng thọ lão nhân gia. Cho nên ngay lúc tan tầm giờ trưa, hai người bọn họ liền cùng nhau ngồi xe đi tới sân bay.
- Trung Vân ca cứ gọi tên tôi đi, đừng để cho người khác chê cười, một tổng giám đốc công ty Hoa Dương như tôi ở trong gia tộc có đáng là gì.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
Từ lúc gặp mặt Trương Vĩ ở công ty Hoa Dương, Trương Trung Vân đều gọi Trương Vĩ là Trương tổng, Trương Vĩ ngược lại cũng thuận theo tự nhiên đồng ý, thế nhưng hiện tại nhanh chóng phải về gia tộc mừng thọ tổ phụ, Trương Vĩ không
muốn cùng đối phương xưng hô như vậy.
Trước tiên không nói một tổng giám đốc công ty Hoa Dương như hắn ở trong gia tộc căn bản không tính là gì, chức vị của các bậc cha chú đều cao hơn
mình, then chốt là sẽ khiến cho người ta có cảm giác thân tình đạm bạc, tiểu nhân đắc chí.
Lúc này vừa mới lên làm tổng giám đốc điều hành công ty, lại không để anh họ của mình vào mắt, vậy nếu như làm chủ tịch tập đoàn chẳng phải ngay cả bậc cha chú cũng không nhận.
Hai người ngồi lên xe đặc biệt đi trong sân bay, tán gẫu câu có câu không. Trương Vĩ cũng có chút suy nghĩ thất thần, nhớ lại xem ở thành phố Bắc Kinh còn có chuyện gì chưa làm hay không.
Chuyện Quan Tử Long đã được giải quyết rồi, nguy cơ của công ty Trung Vĩ cũng đã được giải trừ, lúc nhận được hứa hẹn của Quan Vân Thành, Trương Vĩ cũng tạm thời bỏ đi chuyện tìm cách gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh.
Trước khi Trương Vĩ đi cũng đã sắp xếp xong chuyện của ba công ty, chỉ cần ba công ty có biến động, hắn tự nhiên cũng có thể biết trước, cho nên trong lòng vẫn tương đối yên tâm.
Đối với việc lần đầu tiên quay lại gia tộc họ ở Trường để tham gia đại lễ mừng thọ, Trương Vĩ vẫn hết sức để ý. Tuy nói là Trương Vĩ đã nhận tổ quy tông, thế nhưng lần trước dù sao cũng chỉ là a gặp nhau làm quen phạm vi nhỏ, phần lớn mọi người cũng chỉ là nghe đến chuyện có Trương Vĩ
tồn tại, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy Trương Vĩ. Nhân mừng thọ của tổ phụ lần này, Trương Vĩ có thể làm quen được nhiều người hơn.
- Hai vị tiên sinh, đã đến sân bay, hai vị có thể xuống xe,
- Được, cảm ơn.
Trương Vĩ lên tiếng, sau đó cùng Trương Trung Vẫn bước xuống khỏi xe hơi.
Lúc hai người Trương Vĩ vừa xuống ô tô liền thấy cách đó không xa có một loạt báy bay nhỏ, chỉnh thế máy bay tạo thành một dải màu xám bạc. Thân máy bay hình giọt nước mười phần ưu mỹ, chính là máy bay tư nhân thuộc về gia tộc Trương
thị.
Bởi vì đã từng ngồi máy bay tư nhân một lần, lúc này Trương Vĩ càng có vẻ bình tĩnh, cùng Trương Trung Vân một trước một sau đi lên máy bay. Trong máy bay được trang trí mười phần sang trọng, tiếp viên hàng không đứng trước cửa khom người, nói:
- Hoan nghênh đi chuyến bay lần này, rất vui được phục vụ các ngài.
- Cảm ơn.
Hai người Trương Vĩ lên tiếng, sau đó đi vào trong máy bay. Bên trong ngoại trừ các nhân viên hàng không còn có ba hành khách, theo thứ tự là Trương Bình Hoa, Vinh phu nhân, Trương Trung Nghĩa.
Ba người Trương Bình Hoa gần đây cũng ở lại thành phố Bắc Kinh, phải đi đến Hương Giang dự lễ mừng thọ của Trương Khôn Trung cho nên đi cùng một chuyên cơ với hai người Trương Vĩ, chẳng qua là đến trước hai người một chút mà thôi.
- Trương Vĩ, Trung Vân đến rồi, đang chờ hai anh em đây.
Thấy hai người đi lên máy bay, Trương Bình Hoa lộ vẻ tươi cười nói.
-
Cha.
- Nhị thúc.
Trương Vĩ và Trương Trung Vân hai người trước sau chào hỏi.
- Được rồi, nhanh ngồi xuống đi, lát nữa chúng ta ở trên máy bay uống một chén cho vui.
Năm nay Trương Bình Hoa trôi qua cũng không thuận lợi, việc phát triển sự nghiệp cũng không suôn sẻ. Tuy rằng tuổi mình cũng gần bằng tuổi Trương Bình Sinh thế nhưng vẫn luôn thấp hơn huynh trưởng một đầu. Tuy rằng không biểu hiện gì lên mặt nhưng trên thực tế trong lòng vẫn nghẹn
một ngụm khẩu khí.
Trước đây Trương Vĩ và Trương Trung Vân cùng đến công ty Hoa Dương phỏng vấn, trong lòng Trương Bình Hoa còn có chút bận tâm, sợ con trai sẽ trở thành tấm nền cho Trương Trung Vân. Ai ngờ Trương Vĩ không chỉ phỏng vấn thành công, còn trở thành phó tổng giám đốc của công ty Hoa Dương.
Càng khiến cho Trương Bình Hoa không ngờ chính là trong khoảng thời gian ngắn, Trương Vĩ đã thăng chức lần thứ hai, trở thành tổng giám đốc điều hành của công ty Hoa Dương. Trương Trung Vân nhậm chức giám đốc tiêu thụ của công ty Hoa Dương ngược lại trở thành nên xanh cho Trương Vĩ.