Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1096: Hóa giải (2)
Trương Vĩ khẽ cười một câu, trong lòng cũng có – chút cảm giác ngoài ý muốn.
Nhưng mà trong lúc hai người nói chuyện, Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, biết đối phương không nói dối, như vậy cũng sẽ không tồn tại vấn đề Trương Vĩ bị lừa. Như vậy chỉ còn một khả năng tồn tại, Quan Vân Thành hết sức sợ hãi tập đoàn Hồng Đỉnh.
Thân phận cháu trai của chủ tịch tập đoàn Hồng Đỉnh đã có thể làm cho Quan Vân Thành sợ hãi như vậy, điều này không khỏi làm Trương Vĩ muốn xem xét lại lần nữa thế lực của tập đoàn Hồng Đỉnh. Hắn phát hiện mình hiểu về tập đoàn Hồng Đỉnh còn quá ít, có lẽ căn bản chưa tiếp xúc đến hạch tâm của tập đoàn Hồng Đỉnh.
Vì có thể thấy được đối phương không cam lòng, lần này có thể nói là y tiền mất tật mang.
Một điểm cuối cùng chính là điểm mà Trương Vĩ coi trọng nhất, Quan Vân Thành đáp ứng chỉ cần trong khi y giữ chức liền sẽ che chở cho chi nhánh công ty Trung Vĩ, tạo điều kiện cho công ty Trung
Vì phát triển nhanh chóng.
Ở một căn hộ ký túc xá ở thành phố Bắc Kinh,
vóc người thấp bé gầy gò, da dẻ vàng vọt, tuy rằng 2 hình tượng kém một chút, có thể nói là xấy xí lạ
thường, thế nhưng con người lại hết sức có tinh
thần.
Cô gái kia tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tóc để ngắn ngang tai, mang một chiếc kính đen, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, tư sắc trung thượng, ăn mặc một thân trang phục văn phòng, có vẻ mười phân giỏi giang.
- Từ ca, anh thực sự muốn tạm rời công việc công ty Trung Thông sao? Cô gái kia nhẹ giọng hỏi.
- Không có cách nào, công ty Trung Thông đã không còn cao ốc mới để bán hay cho thuê nữa, chúng ta cũng không thể nghỉ ngơi dưỡng lão được.
Người đàn ông được gọi là Từ ca nói.
- Từ ca, mặc dù công ty Trung Thông không có cao ốc để bán hoặc cho thuê nữa thì chúng ta cũng có thể làm nghề tay trái mà, lấy kinh nghiệm và quan hệ của anh thì làm quản lý một khu vực cũng không khó lắm.
à
- Nào có chuyện dễ như em nói. Anh nếu muốn trở lại làm nghề tay trái cũng phải có phải có chức vị trống mới được, bằng không nhất định không thể sắp xếp được. Hơn nữa sau khi tiếp xúc với nghề buôn bán phòng ốc, so với nghề quản lý, anh càng thích nghề buôn bán phòng ốc hơn.
Một nam một nữ này không phải ai khác chính là thủ trưởng và đồng nghiệp trước đây của Trương Vĩ, Từ Minh và Lý Lâm ở công ty Trung Thông. Các cao ốc của công ty Trung Thông lúc trước đã tiêu thụ xong, thế nhưng công ty Trung Thông lại không có hạng mục cao ốc mới, Từ Minh cũng không muốn làm việc quản lý phòng ốc, cho nên
Hương Giang, hai người đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với nhau, một người trong đó là ông lão chừng bảy mươi tuổi, tóc nhuộm đen, không có một sợi tóc bạc nào, thân hình cao lớn, vóc người tráng kiện.
Người còn lại là người đàn ông trung niên đại khái chừng năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, quần áo sang trọng, cử chỉ nho nhã, ăn nói khôi hài, lúc còn trẻ nhất định là một anh chàng đẹp trai.
Cả hai người đàn ông này đều là cổ đông của tập đoàn Hồng Đỉnh, trong đó ông lão bảy mươi tuổi kia tên là Vệ Tử Phu, là người nắm trong tay mười một phần trăm cổ phần tổng công ty tập đoàn Hồng Đỉnh, cũng là gia chủ đương thời của Vệ gia.
Người đàn ông năm mươi tuổi kia tên là Tô Mục, chính là người nắm mười phần trăm cổ phần tổng công ty tập đoàn Hồng Đỉnh, cũng là gia chủ đương thời của Tô gia. Hai người này chính là hai cổ đông lớn nhất ngoại trừ Trương gia của tập đoàn Hồng Đỉnh.
- Vệ đồng, nghe nói chủ tịch Trương sắp đến đại thọ bảy mươi tuổi, ngài đã nhận được thiệp mời chưa?
Tô Mục nhấc bình trà trên bàn lên rót cho Vệ Tử Phu một ít trà, hỏi.
- Nhận được rồi.
Vệ Tử Phu nhàn nhạt trả lời một câu, híp mắt hỏi:
- Tô đồng, Trương gia đã phát thiệp mời cho cậu chưa?
- Tôi cũng nhận được rồi, chính Trương Bình 6 Sinh tự mình đưa cho tôi.
Tô Mục gật đầu trả lời một câu, nói rằng: 3 – Vệ đổng, ông định đến dự hay là đưa lễ đến 3 thôi?
- Thọ lễ của lão Trương bất quá chi là mượn cớ để nói chuyện của mình thôi, mượn danh nghĩa lễ mừng thọ tụ tập người thân bạn bè trên thực thế là muốn kéo lấy nhiều phiếu bầu mà thôi. Nếu chúng ta thật muốn đến tham dự thọ lễ, người ta nói không chừng còn không chào đón ấy chứ.
Vệ Tử Phu vừa cười vừa nói.
- Vậy cũng đúng, Trưởng lão năm đại quyền, lúc này là lúc tuyển cử chủ tịch hội đồng quản trị, phòng chừng đã coi đó là vật trong túi của mình.
Tô Mục nói.
- Hừ, cũng là nhà bọn họ có nhiều cổ phần công ty, nếu quả thật so bản lĩnh ai được nhiều phiếu bầu, sao tôi có thể thua ông ta được.
Vệ Tử Phu hừ lạnh một tiếng, có chút không phục nói.
- Đúng vậy, ngài cũng là người đức cao vọng trọng ở tập đoàn Hồng Đỉnh, trong lần tuyển cử
mới lần này nhất định có thể lực áp Trưởng lão, trở thành chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn
Hồng Đỉnh.
-
- Tiểu Mục, những lời này của cậu tôi không dám nhận. Tôi có thể ngồi lên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị hay không còn phải xem cậu có ủng hộ lão già tôi không.
Vệ Tử Phu khoát tay áo nói.
- Vệ lão ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ Vệ gia, bang trợ ngài ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.
Sắc mặt Tô Mục trịnh trọng nói như đinh đóng cột.