Phòng Thuật (Dịch) - Chương 111: Mới lộ sở trường (1)
- Trương Vĩ, tại sao anh có thế nhìn một cái đã phát hiện ra kim khảm Ngọc Quan Âm đó là thật vậy.
Chu Bàn Tử tò mò hỏi.
Chu Bàn Tử có thể nhìn ra, Trương Vĩ đối với đồ cổ cũng không quen thuộc, vậy mà có thế từ rất nhiều hàng giả tìm ra một cái chính phẩm, tuyệt đối không phải hai chữ “May mắn” có thế giải thích được, hơn nữa Trương Vĩ cũng không giống loại người làm việc dựa vào vận may.
- Chu Bàn Tử, Trương Vĩ không phải nói cái Quan Âm kia như là anh cho hắn chọn sao? Sao giờ anh ngược lại hỏi hắn?
Ngô Thiến mở trừng hai mắt, chất vấn.
- A, đó là vì Trương Vĩ thấy ca ca mất mặt, nên cố ý dát vàng lên mặt tôi đó mà?
Chu Bàn Tử ngượng ngập cười nói.
- Hừ, em biết ngay là Bàn Tử anh không có bản lãnh đó, bằng không cũng sẽ không mua năm kiện đồng nát về.
Ngô Thiến hận rèn sắt không thành thép nói.
- Trương Vĩ, lúc trước anh không cho Chu Bàn Tử mua năm kiện đồ đồng thau, có phải là do cũng nhìn thấu năm kiện đồ đồng thau đó là hàng giả hay không?
Ngô Thiến từ chỗ kế bên tài xế nghiêng đầu lại, cũng vì chuyện vừa rồi sinh ra lòng hiếu kỳ.
- Cái nghề đồ cổ này tôi quả thật là lần đầu tiên tiếp xúc, cũng không phân biệt ra được cái nào là thật cái nào là giả, tôi chủ yếu là thông qua người đến xem phân biệt.
Trương Vĩ xoay xở một chút, giải thích.
- Đừng ở nơi nào cũng làm ra vẻ huyền bí nữa, thứ anh mua cũng không phải người, làm sao có thế thông qua xem người để biết cái nào là thật là giả!
Lưu Vũ Nhu bĩu môi, kiều hừ một tiếng, châm chọc nói.
- Nghề Môi giới bất động sản chuyên giao thiệp với khách hàng, hơn nữa rất nhiều khách hàng đều sẽ không nói thật với cô, như vậy nhất định tích lũy kinh nghiệm sau khi tiếp đãi khách hàng, tôi phát hiện mình dần dần có thế phân biệt lời nói dối của khách hàng.
Trương Vĩ dừng lại, quan sát một chút biểu cảm ba người mới tiếp tục nói.
- Tôi phát hiện Vương quản lý lúc giới thiệu sản phẩm có dấu hiệu nói dối, vậy chứng minh vật phẩm hắn giới thiệu nhất định là có vấn đề, nhưng chỉ có lúc giới thiệu cái kim khảm Ngọc Quan Âm này có vẻ là thật, nên tôi liền can đảm mua nó.
Trương Vĩ nói.
-Anh có thể phân biệt ra người khác nói sai hay không sao? Thiệt hay giả vậy.
Lưu Vũ Nhu nghe xong Trương Vĩ lời nói của, gương mặt giật mình nói.
Trương Vĩ nói chỉ là mình có thế phân biệt lời nói dối, cũng không có nói mình có thế nhìn thấu nội tâm đối phương, ý này của hai người nhìn như tương cận, nhưng cho người ta có cảm giác khác biệt một trời một vực, một cái khiến cho người ta cảm nhận được tò mò, một cái làm người ta cảm nhận được sợ hãi.
Giả như ba người Chu Bàn Tử biết được Trương Vĩ có thế phân biệt lời nói dối về sau, khẳng định sẽ nghĩ đến chỉ cần sau này không nói dối trước mặt Trương Vĩ, hoặc là dứt khoát không nói với Trương Vĩ thì hắn sẽ không phân biệt được, nên cũng không cảm thấy hoảng sợ quá mức.
Thật ra, không quản bọn họ nói hay không nói, Trương Vĩ đều có thế dùng Độc Tâm Thuật nhìn thấu nội tâm của bọn hắn, nếu như chuyện này ba người họ đã biết, chỉ sợ bọn họ nhất định sẽ bài xích Trương Vĩ, dù sao thì trong lòng người nào không có chút riêng tư, ai nguyện ý bị người khác nhìn thấu trắng trợn được.
-Người đang nói dối cũng sẽ có một chút dị thường, chỉ có điều có ít người biểu hiện rõ ràng, có người am hiểu một chút thì che giấu thôi!
Trương Vĩ vì không muốn bại lộ năng lực Độc Tâm Thuật của mình, cố ý giải thích thành bản thân mình thông qua quan sát biểu cảm, để phân biệt đối phương có nói sai hay không.
-Tôi cũng đã nghe nói qua nước ngoài có một môn học về biểu cảm, có thế thông qua biểu cảm trên mặt người, để phân biệt một người có nói láo hay không, nói không chừng cùng phương pháp phân biệt của Trương Vĩ tuy phương thức khác nhưng kết quả lại giống.
Chu Bàn Tử nói đầy hứng thú.
Nếu nghe được người khác nói bản thân mình có năng lực phân biệt người nói láo, Chu Bàn Tử có lẽ sẽ không tin, nhưng Trương Vĩ vô cớ mà mua được kim khảm Ngọc Quan Âm thật, còn khuyên hắn không được mua năm kiện đồ đồng thau, đều đã đã chứng minh hắn có năng lực phân biệt lời nói dối, vậy nên Chu Bàn Tử mới tin tưởng lời nói của Trương Vĩ.
- Chuyện này này thật khó tin nha!
Ngô Thiến há to miệng, con ngươi đảo một vòng, có chút hưng phấn nói:
- Lão công, sau này lúc đàm phán cùng công ty khác, nếu đem Trương Vĩ theo, như vậy chúng ta là có thế ở vào thế bất bại rồi đấy.
- Nói đúng, nhưng sau này thường làm phiền lão đệ rồi, đến lúc đó lão đệ nếu được hãy giúp đỡ một chút!
Chu Bàn Tử đang nghe được năng lực Trương Vĩ này về sau, nếu so với biểu hiện hưng phấn của Ngô Thiến, hắn còn biểu hiện nhiều hơn.
Trương Vĩ sở dĩ biểu lộ một chút năng lực của mình, là vì nghĩ sâu hơn về quan hệ với Chu Bàn Tử, phải biết là mọi người hay loài vật đều sống theo quần thế, một tên phú hào không thế nào cùng một tên ăn mày có quá nhiều qua lại, bản thân Trương Vĩ so với Chu Bàn Tử cũng chênh lệch mười mấy phần.
Trương Vĩ nếu muốn cùng Chu Bàn Tử trở thành bằng hữu chân chính, hoặc là có cùng Chu Bàn Tử ngang hàng địa vị, hoặc là lộ vẻ ra bản thân cực nhiều năng lực, để khiến cho Chu Bàn Tử dùng được mình, nếu không thì sẽ rất nhanh vì thân phận khác biệt, mà dần dần cùng Chu Bàn Tử xa cách.