Phòng Thuật (Dịch) - Chương 112: Mới lộ sở trường (2)
- Huynh đệ, cậu có năng lực phân biệt lời nói dối, có muốn nghĩ qua làm nghề đồ cổ không! Đây cũng là một cái nghề có lãi kếch sù!
Chu Bàn Tử đề nghị.
- Bàn ca, ta chỉ có thể phân biệt đối phương là đang nói dối hay không, cũng không thế phân biệt vật phẩm thiệt giả, nhiều lắm là xem trước cho ngài, muốn kiếm tiền ở cái nghề này thì không có khả năng đâu.
Trương Vĩ trầm tư một lát rồi nói.
Tại nghề đồ cổ nếu muốn kiếm tiền, như vậy nhất định phải vớ được món bở mới được, cái gọi là vớ được món bẫm chính là người bán không hề biết giá trị đồ cổ chân chính, dùng giá mua khởi đầu bán lại giá cao, mà còn người bán một khi đã biết giá trị đồ cổ chân chính, cho dù là mua lại cũng không kiếm được bao tiền.
Nhưng Độc Tâm Thuật của Trương Vĩ chính là nhìn thấu nội tâm đối phương, nếu có tình huống đối phương đã biết cái này là đồ cổ thật, hắn có thế biết ngay được, nên trên cơ bản có thế ngăn cản sạch việc vớ được món bở, cũng vì vậy mà không có khả năng phát tài.
Về phần Trương Vĩ mua kim khảm Ngọc Quan Âm thật, vậy chẳng qua là bởi vì Trầm Hương Cư ở khu Tam Giới trong thành phố có một quy định đặc thù, ở tiệm đồ cổ khác cho dù là hàng thật hàng giả đều là giá thị trường, Trương Vĩ mặc dù thông qua Độc Tâm Thuật mua được chính phẩm, cũng hoàn toàn không có khả năng có lợi nhuận.
- Vậy cũng đã đã đủ rồi, ít nhất tôi sau này mua đồ cổ sẽ không mua phải hàng giả rồi!
Chu Bàn Tử gương mặt hưng phấn nói, đã quyết định chủ ý sau này khi mua đồ sưu tầm, nhất định phải mang theo cái máy “Kiểm tra nói dối” Trương Vĩ này.
Chu Bàn Tử mua đồ cổ chính để sưu tầm, cũng không có trông cậy vào dùng nó để kiếm tiền, chỉ cần có thế bảo đảm bản thân mình sẽ không mua phải hàng giả, Chu Bàn Tử cũng đã hết sức vui mừng rồi vậy.
- Trương Vĩ, vậy chúng ta hiện tại lại về Trầm Hương Cư rồi chứ hả, chỗ ấy bất luận là hàng thật hàng giả cũng là một phần ba thị trường, chỉ cần chúng ta mua được chính phẩm rồi sang tay là có thế có gấp mấy lần tiền!
Lưu Vũ Nhu trong mắt lóe lên một chút tinh quang, phấn khích nói.
Lưu Vũ Nhu thấy được Trương Vĩ mua được kim khảm Ngọc Quan Âm thật, vừa chuyển tay bán đi là có thế kiếm 700 ngàn, nếu không nói được vận đỏ thì nhất định là giả dối, trong lòng cũng không khỏi suy tính, suy nghĩ một hồi nhất định phải thuyết phục Trương Vĩ chọn cho mình một món đồ thật.
- Vương quản lý cũng là người thông minh lanh lợi, đoán chừng lúc Trương Vĩ mua Quan Âm, cũng đã để mắt tới Trương Vĩ rồi, nếu như ngày hôm nay mua được món đồ thật thứ hai, đoán chừng cũng phải nằm trên sổ đen của Trầm Hương Cư, sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện đến Trầm Hương Cư mua đồ cổ nữa.
Chu Bàn Tử lắc lắc đầu, nói.
Nghe được lời của lão Chu, Lưu Vũ Nhu lập tức không còn hưng phấn, nhưng trong lòng vẫn là đánh giá Trương Vĩ cao hơn một chút, ít nhất không xem hắn là một nam nhân bình thường.
-Trương Vĩ, kim khảm Ngọc Quan Âm thật mà anh chuẩn bị sưu tầm, hay là sang tay lại đi nha!
Ngô Thiến hỏi.
- Bán đi chứ hả! Với tôi hiện tại bản thân cũng không đủ khả năng đi sưu tầm!
Trương Vĩ không chút do dự nói, hắn tình nguyện tìm 1 triệu mua một căn nhà ở, cũng sẽ không mua cái đồ cổ xưa ở dưới đất.
Thật ra, sau khi Tiền lão giám định Quan Âm, Trương Vĩ nghe được có người muốn thu mua kim khảm Ngọc Quan Âm thật, hơn nữa cho ra giá cũng không thấp, vốn chuẩn bị thuận tay đẩy thuyền bán đi, dù sao những thứ này với hắn mà nói bây giờ vẫn còn là xa xỉ phẩm, lỡ không cẩn thận một chút dập đầu đụng phải, đoán chừng phải khiến cho hắn đau lòng mấy ngày.
Nhưng vì giữ thế diện cho Chu Bàn Tử, do đó mới cự tuyệt đám người thu mua, Trương Vĩ đang nghĩ ngợi, định tới hỏi Chu Bàn Tử có ý cất chứa hay không, nếu như Chu Bàn Tử nguyện ý mua lại với giá tốt nhất, mặc dù Chu Bàn Tử không được sưu tầm, cũng có thế nhờ hắn hỗ trợ bán ra, dù sao hắn cũng nhiều cách hơn Trương Vĩ.
- Vậy đơn giản là bán thẳng cho tôi luôn đi!
Ngô Thiến vốn là người tin phật, bằng không sẽ chẳng mua bốn kiện đồ sưu tầm mà trong đó đã có hai kiện là Phật tượng, đối với cái kiện kim khảm Ngọc Quan Âm thật này cô ta cũng vô cùng thích, cho nên mới phải mở miệng hỏi hỏi ý kiến Trương Vĩ.
- Lão bà, sở dĩ tôi không cho Trương Vĩ bán kim khảm Ngọc Quan Âm, chính là chuẩn bị mua lại đưa cho em đấy!
Chu Bàn Tử gương mặt lấy lòng nói.
Chu Bàn Tử nói như lời thật lòng, hai vợ chồng mua chín kiện đồ sưu tầm đều là hàng giả, đống đồ này để trong nhà cũng đủ xui đấy, tự nhiên muốn mua một kiện chính phẩm trấn chỗ ở, cũng có thế mong thăng quan tiến chức một chút.