Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1110: Kinh ngạc (1)
Lý Làm trắng mắt liếc nhìn Từ Minh, xem a thường nói.
- Thế nhưng, anh thấy rất giống mà. Từ Minh về mặt thành thật nói.
- Hừ, trên thế giới này nhiều người hình dáng giống nhau như vậy, nào có ai dựa vào bóng lưng để phân biệt.
Lý Lâm nói.
- Anh thấy được một chút bên gò má rất giống hai người cho nên anh mới nói vậy.
Từ Minh nói.
- Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
- ừ.
Từ Minh trầm ngâm chốc lát, vẫn cảm thấy có chút không phục, quay đầu nhìn Lý tiểu thư một
bên hỏi:
- Lý tiểu thư, người đàn ông mặc âu phục đó tên gọi là gì?
- Mặc âu phục? Anh nói người nào? Lý tiểu thư lộ ra một tia nghi hoặc hỏi.
- Chính là người vừa rót nước nóng kia. Từ Minh hỏi.
- A, vị kia là chủ tịch công ty chúng tôi, lát nữa ông ấy sẽ phụ trách phỏng vấn anh.
Lý tiểu thư vừa cười vừa nói.
- Cái gì? Chủ tịch?
Nghe được Lý tiểu thư nói, Từ Minh có chút kinh ngạc nói.
- Thấy chưa, em đã nói là anh nhận làm người mà, may mà còn chưa chào hỏi người ta lung tung, nếu như lưu lại ấn tượng xấu với chủ tịch, em xem anh làm thế nào mà vượt qua. Lý Lâm kéo tay áo Từ Minh, nhỏ giọng thì thầm.
- Từ tiên sinh, tôi đưa anh vào phòng họp
Lý tiểu thư cười cười, làm một dấu tay mời, nói.
- Được. Từ Minh nở một nụ cười khổ nói. Sau khi biết 2 người đàn ông kia là chủ tịch công ty, Từ Minh dù
cảm giác là bóng lưng quen thuộc cũng không dám đến làm quen chào hỏi lung tung, thành thành thật thật đi vào phòng họp.
Cao ốc Hồng Vũ tọa lạc ở khu vực trung tâm Hương Giang, Trương Bình Sinh dưới sự hộ tống của hai chiếc xe hơi đi tới ngoài cửa lớn cao ốc Hồng Vũ, dưới sự vây quanh của một đám bảo tiêu đi về phía thang máy cao ốc Hồng Vũ.
Sở dĩ Trương Bình Sinh đi đến nơi này chính là vì muốn gặp Phùng Thiên Tường, bàn một chút về chuyện tuyển cử hội đồng quản trị, tranh thủ thu được sự ủng hộ của Phùng gia trong hội đồng quản
trị
Phòng làm việc của Phùng Thiên Tường ở tầng mười cao ốc, sau khi Trường Bình Sinh hỏi thăm ở quầy lễ tân, trực tiếp đi thang máy lên tầng mười, thông qua một hành lang ngoằn ngoèo liền thấy phòng làm việc của Phùng Thiên Tường.
ngoài phòng làm việc có hai người đàn ông áo đen đang đứng, một trái một phải hai bên cửa phòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Bình Sinh giống như là hai pho tượng môn thần đúc bằng sắt.
Sau khi Trương Bình Sinh đi ra khỏi thang máy, đi thẳng tới trước mặt hai người áo đen, nói:
- Tôi là Trương Bình Sinh, muốn gặp Phùng Thiên Tường tiên sinh một chút.
Người đàn ông bên trái cửa liếc mắt nhìn Trương Bình Sinh một cái, ánh mắt lợi hại khiến cho Trương Bình Sinh không dám nhìn thẳng, gật đầu nói: – Trương tiên sinh, ông chủ chúng tôi đã dặn dò, ngài tới thì không cần thông báo!
- Cảm tạ. Trương Bình Sinh lộ ra vẻ hài lòng, khẽ gật đầu
nói.
- Trương tiên sinh, mời ngài.
giống như một pho tượng điêu khắc bằng gỗ, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
-
Ừm.
Trương Bình Sinh ừ khẽ một tiếng, sau đó đi vào bên trong phòng làm việc. Trên ghế salon trong phòng làm việc có một người đàn ông ba mươi tuổi đang ngồi, tướng mạo phổ thông, vóc người trung bình, thần sắc có chút lạnh.
- Trương tiên sinh, hoan nghênh anh.
Sau khi Trương Bình Sinh đi vào phòng làm việc, người đàn ông thần sắc lãnh đạm kia đứng lên từ trên ghế salon, nói.
Trương Bình Sinh nặn ra vẻ tươi cười, nhận ra người đàn ông trên ghế salon kia, đúng là Phùng Thiên Tường mà ông ta muốn tìm lần này.
- Không cần khách khí, ngồi đi.
Phùng Thiên Tường gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi xuống sô pha.
- Được cảm tạ.
Trương Bình Sinh gật đầu lên tiếng, sau đó ngồi xuống ghế sa lon đối diện.