Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1109: Cố nhân

Rơi vào đường cùng, Trương Bình Sinh không thể làm gì khác hơn là liên hệ với Phùng gia, sau khi suy nghĩ tìm từ ngữ, Trương Bình Sinh tìm 3 trong sổ danh bạ số điện thoại của gia chủ Phùng a gia gọi điện.

- A lô, xin chào, tôi là Trương Bình Sinh của tập đoàn Hồng Đỉnh, xin hỏi ngài là Phùng lão sao?

Lúc điện thoại di động được bắt máy, Trương Bình Sinh mười phần khách khí nói.

- Ừm, tôi là Phùng Viễn Công, cậu là con trai cả của anh Khôn Trung à?

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói của một ông lão.

- Phùng lão nói đúng rồi, chính là tôi. Trương Bình Sinh vừa cười vừa nói.

- A, cậu tìm tôi có chuyện gì không?

Phùng Viễn Công hỏi.

- Là như vậy, tập đoàn Hồng Đỉnh chúng ta tiến hành tuyển cử hội đồng quản trị, cha tôi cũng chuẩn bị tham gia tranh cử lần này cho nên muốn nói chuyện tranh cử cùng ngài.

Trương Bình Sinh nói.

- Ừ, chuyện tranh cử hội đồng quản trị Phùng gia chúng tôi vẫn luôn bảo trì trung lập, anh Khôn Trung cũng biết điểm này. Hơn nữa với uy vọng của anh Khôn Trung ở tập đoàn, tôi nghĩ không ai có thể tạo thành uy hiếp đối với anh ấy.

Phùng Viện Công nghi ngờ nói.

- Thực không dám dấu diếm Phùng lão, Tô gia và Vệ gia đã liên thủ, nếu như không phải đối phương ra bài không theo lẽ thường, tôi cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy lão nhân gia ngài.

- Cái này, khó trách.

Sau khi nghe được Trương Bình Sinh giải thích, Phùng Viện Công khẽ gật đầu, nói:

- Như vậy đi, tôi đã lâu không hỏi chuyện bên ngoài, sự tình của tập đoàn cũng giao cho lão tam xử lý, cậu có thể liên hệ trực tiếp với nó.

- Vâng, Phùng lão.

Nghe được Phùng Viễn Công nói, Trương Bình

- Phùng lão, không biết số điện thoại của 6 Thiên Tường huynh đệ là bao nhiêu?

phương, thế nhưng hai bên cũng không phải hết sức quen thuộc, cho nên cũng không có số điện thoại liên lạc với đối phương.

- Ai, số điện thoại của nó tôi cũng không nhớ được, cậu trực tiếp gọi qua công ty cho nó là được. Nó gần đây mở một công ty hoàn vũ ở Hương

Giang.

- Được, vậy tôi không quấy rầy ngài nữa. Trương Bình Sinh cười cười trả lời một câu, nói.

- Ừ, cúp máy đây.

Phùng Viện Công nói một câu sau đó cúp điện thoại di động.

Một chiếc xe taxi đi đến dừng lại gần cao ốc Lục Châu, một nam một nữ từ trong chiếc xe bước ra. Nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, vóc người thấp bé, gầy gò, da vàng nhợt, tuy rằng hình tượng có kém một chút, có lẽ có thể nói là cực kỳ xấu xí, thế nhưng người lại hết sức có tinh thần.

Cô gái kia tuổi chừng hai lăm hai sáu, tóc ngắn ngang tai, đeo một chiếc kính đen, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, tư sắc trung thượng, ăn mặc một bộ đồ công sở, có vẻ mười phần già giặn.

Một nam một nữ đi ra từ trong xe chính là Từ Minh và Lý Lâm đến công ty Bách Ức phỏng vấn. Từ Minh vượt qua hai vòng thi sơ thi và thi viết đã tiến vào vòng phỏng vấn thứ ba.

- Từ ca, trước đây không phải đã nói là hai ngày nữa mới phỏng vấn sao? Sao lại sắp xếp lại vào chiều hôm nay?

Lúc xuống xe taxi, Lý Lâm kéo vai Từ Minh, nói.

- Nghe nhân viên phòng nhân sự nói hình như là chủ tịch công ty tự mình dặn dò, buổi phỏng vấn cũng là do chủ tịch tự mình tiến hành.

- Từ ca, vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, – thành bại thế nào phụ thuộc vào lần này thôi, chỉ ẽ cần anh có thể lọt vào pháp nhân của chủ tịch, vậy chức vụ này cũng nắm chắc rồi. Lý Lâm khích lệ một câu, nói.

- Ừm, anh biết rồi, đi thôi. Từ Minh khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng sau đó lôi kéo Lý Lâm đi vào cao ốc Lục Châu.

Lúc hai người đi vào cao ốc Lục Châu liền đi về phía thang máy, phía trước hai người có một người phụ nữ, đồng dạng cũng đi về phía thang máy, bóng hình xinh đẹp khiến cho rất nhiều người nhìn ngắm.

- Lý Lâm, em xem bóng lưng cô gái phía trước có phải là nhìn rất quen mắt hay không?

Từ Minh lộ ra một tia hồi ức, chỉ vào người phụ nữ đi vào thang máy, nói.

- Từ ca thật không có tiền đồ, nhìn eo nhỏ, mông căng của cô gái kia, anh đã muốn nhìn nhiều hơn mấy lần.

Liếc nhìn cô gái kia đi vào thang máy, Lý Lâm gắt giọng một cái nói.

- Em nói bậy cái gì thể, anh chỉ là thấy bóng lưng cô gái kia nhìn rất quen mắt, hình như là đồng sự Vương Mẫn của chúng ta trước đây ở công ty Trung Thông.

Từ Minh phản bác.

- Vương Mẫn! Không thể nào, sao cô ta lại đến cao ốc Lục Châu?

Trên mặt Lý Lâm lộ vẻ hoài nghi, còn muốn đi qua nhìn cô gái kia một chút, cửa thanh máy đã đóng lại.

- Đúng vậy, có thể là anh nhìn nhầm.

Nghe Lý Lâm nói, Từ Minh cũng khẽ gật đầu đồng ý.

Anh đó, đừng nhìn chằm chằm vào con gái xinh đẹp, vẫn nên dụng tâm nhiều hơn vào đợt phỏng vấn hôm nay đi.

Lý Lâm hừ lạnh một tiếng, nói.

- Em đó!

Thấy vẻ mặt ghen tuông của Lý Lâm, Từ Minh chỉ chỉ vào gò má của Lý Lâm, vẻ mặt bất đắc dĩ

- Em làm sao!?

Từ Minh chỉ mình, Lý Lâm trợn to tròng mắt, có chút bất mãn nói:

- Đi thôi! Thang may tới kia.

- Được!

Từ Minh cười lên tiếng, sau đó theo Lý Lâm đi vào thang máy.

Hai người Từ Minh lên thang máy cao ốc, đi tới chỗ văn phòng công ty Bách Ức, hai người đọc theo hành lang đi vào công ty Báchức, đi tới trước sảnh tiếp đãi, nói:

- Chào cô, tôi là Từ Minh, tới phòng vấn làm giám đốc bộ phận tiêu thụ.

- Chào Từ tiên sinh, anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý là được.

- Được, Lý tiểu thư, không biết lúc nào thì tiến hành phỏng vấn?

- Mấy lãnh đạo phụ trách phỏng vấn đã đến, tôi mang anh vào phòng họp nghỉ ngơi một chút trước, đợi lúc đến lượt anh tiến hành phỏng vấn rôi sẽ vào phòng họp gọi anh.

Lý tiểu thư khách khí nói.

- Được.

Từ Minh khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Ngay lúc Từ Minh đang nhìn xem xung quanh công ty, thấy một người đàn ông nhân một chén nước nóng, sau đó vào phòng vào việc một bên. Mặc dù không thấy chính diện người đàn ông này, thế nhưng y vẫn luôn cảm thấy bóng lưng của người đàn ông này rất quen thuộc.

- Lý Lâm, em thấy bóng lưng người kia có phải là giống Trương Vĩ hay không?

Từ Minh chi vào người đàn ông phía xa nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free