Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1119: Cùng đến Hương Giang. (2)

Loại tư thế này càng thêm tiêu hồn. Tô Phỉ đầy đặn, bờ mông tròn trịa, bị hai tay của Trương Vĩ nâng lên, xâm nhập, bộ ngực lớn bị Trường Vũ ngậm vào trong miệng, gương mặt Tô Phỉ đỏ bừng,

hai mắt mờ mịt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dụ

người, rất nhanh đã lên đỉnh vu sơn.

- Ting ting ting… Một hồi chuông điện thoại di động vang lên

khiến cho Trương Vĩ từ trong mơ màng tỉnh dậy. – Trương Vĩ chậm rãi mở hai mắt ra, hướng về đầu

giường lục lọi điện thoại di động của mình.

Trương Vĩ tìm được điện thoại di động của mình, nhìn xem số điện thoại trên màn hình một chút, lại là điện thoại của Trương Bình Sinh gọi đến, không khỏi khiến trong lòng hắn cảm thấy một tia ngoài ý muốn.

- Tên đáng ghét chết bầm, không được nghe điện thoại, không được quấy rầy em ngủ.

Ngay lúc Trương Vĩ đang chuẩn bị nghe điện thoại thì trong miệng Tô Phỉ phát ra một tiếng gọi to duyên dáng, đưa tay muốn cướp điện thoại trên tay Trương Vĩ.

- Tô Phỉ ngoan, cú điện thoại này rất quan trọng, đừng quấy rối.

Trương Vĩ giường điện thoại di động trên tay lên, tay trái vô vô vào thân thể mềm mại của Tô Phỉ, an ủi.

- Nói nhỏ chút, không được ảnh hưởng em nghỉ ngơi.

Tô Phỉ mơ mơ màng màng hừ duyên một tiếng, sau đó tựa đầu sang một bên cũng không lại quan tâm đến Trương Vĩ nữa, rốt cuộc đồng ý cho đối phương nghe điện thoại.

- A lô, bá phụ, cháu là Trương Vĩ, ngài tìm cháu có việc gì sao?

Trương Vĩ nhấn nút trả lời, hỏi.

- Trương Vĩ, cháu bây giờ đang ở thành phố Bắc Kinh à?

Trương Bình Sinh hỏi.

- Không sai, ngài có chuyện gì không? Trương Vĩnghi ngờ nói.

- Quan hệ của cháu và Phùng Thiên Tường rất thân à?

- Cũng không đến nỗi, làm sao vậy ạ? Trương Vĩ hỏi.

- Phùng gia là cổ đông của tập đoàn Hồng Đỉnh, Trương gia chúng ta muốn tranh thủ sự ủng hộ của Phùng gia, mà Phùng Thiên Tường muốn nói chuyện này với cháu.

Trương Binh Sinh nói.

- A, hóa ra là như vậy. Trương Vĩ lên tiếng, nói.

- Thế nào? Chuyện lớn như vậy? Phùng Thiên Tường không có gọi điện đến nói trước với cháu sao?

- Bá phụ, tính cách của Phùng Thiên Tường chắc ngài cũng biết, ngài nghĩ anh ấy sẽ gọi điện đến bắt chuyện sao?

Trên mặt Trương Vĩ lộ một nụ cười khổ, nói.

- Khụ…Chắc là vậy.

Nghe được những lời này của Trương Vĩ, Trương Bình Sinh nhớ lại tính cách của Phùng Thiên Tường, nói:

- Như vậy đi, ta sẽ phải máy bay đến đón cháu, cháu nhanh chóng chạy đến Hương Giang đi.

- Vâng, cháu biết rồi.

- Ừ, ta cúp máy trước. Trương Bình Sinh trả lời một câu, lập tức cúp – điện thoại di động.

- Haiz…

Nghe được Trương Bình Sinh cúp máy điện thoại di động, Trương Vĩ không khỏi lắc đầu thở dài nói:

- Tam ca thật đúng là, cũng không nói trước với mình một tiếng khiến cho mình một chút chuẩn bị cũng không có.

- Chuyện gì vậy? Cái gì mà tập đoàn Hồng Đỉnh, lại còn Trương gia, Phùng gia?

Ngay lúc Trương Vĩ đang lẩm bẩm, Tô Phỉ chẳng biết lúc nào đã thanh tinh, mở to đôi mắt quyến rũ, thân thể mềm mại ghé vò ngực Trương Vĩ hỏi.

- Em nghe nói đến tập đoàn Hồng Đỉnh không?

Trương Vĩ thuận miệng hỏi.

Lúc nói chuyện, tay phải Trương Vĩ cũng không an phận, xoa xoa từ trên lưng Tô Phỉ xuống, sau đó nắm lấy phong đồn của Tô Phỉ. Đối với cặp mông tròn trịa, vung cao của Tô Phỉ, Trương Vĩ có thể nói là yêu thích không buông tay.

- Hừ, em đương nhiên là có nghe nói qua, có gì đặc biệt hơn người chứ. Tô Phỉ hất hất chiếc cắm trắng như tuyết, lộ ra một bộ dáng dấp khinh người nói.

- Vậy sao? Vậy em nói một chút thử xem? Trương Vĩ cười hỏi.

- Sao em phải nghe lời anh? Em không nói. Tô Phỉ nói.

- Phi Phí, bên Hương Giang kia có chút chuyện gấp, lát nữa khả năng anh sẽ phải qua đó.

Trương Vĩ vuốt ve mái tóc Tô Phỉ, nhẹ giọng nói.

- Đi thôi, em cũng không phải lão bà của anh, anh muốn đi nơi nào liền đi nơi đó.

Tô Phỉ chẳng hề để ý nói ra.

- A, vậy anh lên giường với nữ nhân khác, em có ghen hay không?

Trương Vĩ cười trêu ghẹo nói.

- Có cái gì mà phải ghen, hay là anh dẫn em cùng đi.

Tô Phỉ chớp chớp mắt, dí dỏm nói.

-

Ha hả, em thật muốn vậy sao?

- Tô Phỉ bảo bối rời giường thôi, lát nữa anh sẽ đưa em đến đài truyền hình, sau đó sẽ chạy đến sân bay.

- Mấy ngày nay em được nghỉ, không cần phải đến đài truyền hình.

Tô Phỉ như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm một câu sau đó lộ ra nụ cười quyến rũ, nói.

- Trương Vĩ, hay là em đi chung với anh đến Hương Giang nhé.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free