Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1118: Cùng đến Hương Giang. (1)
- Con nói chuyện với Phùng gia lâu như vậy, đạt được kết quả như vậy sao?
Sắc mặt Trương Khôn Trung trầm xuống, nhìn – chằm chằm Trương Bình Sinh bên cạnh chất vấn.
- Ba… tật giang hồ của Phùng gia quá nặng, nói, làm việc không có chút quy củ nào.
Nghe được phụ thân trách cử, Trương Bình Sinh vội vàng giải thích.
- Hừ, có quy củ hay không, đó cũng là xem với ai!
Trương Khôn Trung hừ lạnh một tiếng, nói.
- Ba, ngài nói rất đúng.
Trương Bình Sinh lên tiếng, khom người đứng hầu bên cạnh, nói.
- ừ…
Trương Khôn Trung khép hờ hai mắt, sau đó nhàn nhạt nói:
- Vừa rồi ta nghe được Phùng Thiên Tường trong điện thoại có nhắc đến Trương Vĩ, hai người bọn họ quan hệ rất thân sao?
- Ba, chuyện này con cũng không rõ ràng.
Trên mặt Trương Bình Sinh lộ ra vẻ lúng túng, nói.
- Không rõ ràng lắm, con không biết đi hỏi sao? Miệng dùng để làm gì?
Trương Khôn Trung trách cứ.
- Ngài nói rất đúng, là con sơ sót. Trương Binh Sinh đáp.
- Nếu Phùng Thiên Tường đã muốn bàn chuyện với Trương Vĩ, con liền gọi điện thoại cho Trương Vĩ để nó nhanh chóng đến Hương Giang đi, gặp mặt nói chuyện với Phùng Thiên Tường một chút, nhìn xem có thể tranh thủ kéo đối phương sang bên mình hay không.
Trương Khôn Trung nói.
- Vâng, con đã biết. Trương Bình Sinh cúi mặt nói.
- Ừ, đi thôi. Trương Khôn Trung khoát tay áo, nói.
- Vâng.
Trương Bình Sinh lên tiếng, lập tức đi ra khỏi thư phòng, ngay lúc y đang mở cửa phongf thì thanh âm của Trương Khôn Trung lại vang lên lần nữa.
- Được rồi, chờ sau khi Trương Vĩ trở về đây bảo nó trước tiên đến chỗ này của ta trước. Ta
muốn tự mình nói chuyện với nó một chút.
- Con nhớ rồi.
Trương Bình Sinh gật đầu xác nhận, sau đó từ trong thư phòng đi ra ngoài.
- Hừ, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, làm việc vẫn còn thiếu quyết đoán.
Sau khi thấy Trương Bình Sinh đi ra ngoài, Trương Khôn Trung khẽ lắc đầu nói thầm.
Chuông điểm tám giờ tối, Trương Vĩ lái xe về tới Nhạc Thành Công Quán, vừa mới mở cửa phòng liền thấy trong phòng khách đã bật đèn lớn, Trương Vĩ cởi áo khoác trên người đi vào bên trong phòng khách.
“Kẻo kẹt” một tiếng, Trương Vĩ vừa mới đi tới phòng khách liền thấy Tô Phỉ đi ra từ trong ngọa
thất, trên người mặc một chiếc áo T-shirt, thân dưới 1 mặt một chiếc váy ngắn đến mông, lộ ra cặp đùi õ đẹp trắng như tuyết.
Lúc thấy Tô Phỉ, trên mặt Trương Vĩ lộ ra nụ = cười, nói.
- Hừ, nói bậy, em chờ anh làm gì?
Nghe được lời Trương Vĩ nói, Tô Phỉ không khỏi hừ lên một tiếng, giải thích:
- Em vừa mới đi ngang qua đây mà thôi, thuận tiện đến lấy ít đồ.
- Trùng hợp như vậy! Vậy ngồi xuống nói chuyện một lúc đã.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Không nói chuyện, em còn phải đi, bye.
Tô Phỉ vừa nói, vừa khoác túi da, lắc lư kiều đồn khêu gợi bước liên tục đi ra phía bên ngoài.
Tô Phỉ lắc lư thân thể mềm mại mê người đi lướt qua cạnh bên Trương Vĩ nhất thời nhấc lên một làn gió thơm khiến cho Trương Vĩ không khỏi tâm thần đại động, chuyển thân qua đưa tay phải ra chắn lấy thân thể của Tô Phỉ, ôm sát Tô Phỉ từ phía sau lung.
- Đáng ghét, anh muốn làm gì, mau buông.
Thân thể mềm mại của Tô Phỉ uốn éo nhúc nhích, hừ duyên một tiếng nói.
mông to tròn của Tô Phỉ.
- Ba… Tay phải Trương Vĩ nặng nề đánh vào kiều đồn tuyết trắng, đẫy đà của Tô Phỉ, nhất thời làm hai bờ mông run rẩy, thịt dập dờn bồng bềnh thay đổi hình dạng mang đến xúc cảm và thị giác sang trọng trùng kích cho Trương Vĩ.
- A, tên chết bầm đáng ghét này, dùng sức đánh ta như vậy làm gì?
Tô Phỉ duyên dáng gọi to một tiếng.
- Anh giúp em xoa xoa một chút liền không đau nữa.
mông, hạ thân đóng chặt vào kiều đồn của Tô Phỉ, hai tay cởi bỏ áo T-shirt của Tô Phỉ.
- Trên người anh hôi chết đi được, đừng có táy máy tay chân với tôi, vào trong phòng tắm tắm rửa trước đi đã.
Tô Phỉ hờn dỗi một tiếng, nói.
- Phỉ Phỉ bảo bối, chúng ta cùng đi tắm nha.
Trương Vĩ vừa nói, vừa ôm ngang lấy Tô Phỉ, sau đó đu về phía phòng tắm bên trong phòng ngủ.
Sau nửa giờ, trong phòng tắm vũ khí tràn ngập, xuân sắc dập dờn, tiếng đánh, tiếng rên của nữ nhân tràn ngập toàn bộ không gian phòng tắm.