Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1117: Phùng Thiên Tường (2)
“Kẻo kẹt..” một tiếng, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, chỉ thấy Trương Bình Sinh đi đến, trên
mặt nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Ba, ngài tìm con?
- Ừ, ngồi xuống đi rồi nói.
Trương Khôn Trung lên tiếng, sau đó ngồi
- Việc ta để con liên hệ với cổ đông trung lập, hiện tại thế nào rồi?
- Ba, con đã liên lạc với bên Tạ gia, ngay từ – đầu Tạ Trường Sinh không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trải qua một phen câu thông, đối phương đã
đáp ứng ủng hộ chúng ta, bất quá nhân cơ hội này đưa ra một ít yêu cầu, muốn thu được mấy chức vụ
mấu chốt trong công ty.
Trương Bình Sinh nói.
- Lão hoạt đầu Tạ Trường Sinh kia luôn luôn thích nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, bất quá như ông ta cũng là một người biết giữ lời. Nếu như đối phương yêu cầu không quá đáng, đáp ứng y cũng không có vấn đề gì.
Trương Khôn Trung trầm ngâm chốc lát, nói.
- Vâng.
Trương Bình Sinh cười lên tiếng, đối với việc có thể thuyết phục Tạ Trường Sinh, trong lòng Trương Bình Sinh cũng có chút tự hào.
Ngay từ đầu, Trương Bình Sinh và Tạ Trường Sinh cầu thông tuyệt không quá lý tưởng. Đối phương cũng không đưa ra thái độ minh xác, điều này khiến cho trong lòng Trương Bình Sinh cảm thấy hết sức không chắc, cho nên liền quay đầu tìm Phùng gia đàm phán trước.
Nhưng mà sau khi cùng Phùng Thiên Tường trao đổi một phen, Trương Bình Sinh phát hiện Phùng gia càng không đáng tin cậy, cho nên lần thứ hai tiến hành cầu thông với Tạ gia. Trải qua mấy vòng đàm phán, cuối cùng mới xác định được một vài yêu cầu.
- Con đà cầu thông với bên Phùng gia chưa? Thái độ của người Phùng gia thế nào?
Trương Khôn Trung hỏi.
- Bên Phùng gia sợ rằng không được tốt lắm.
Nụ cười trên mặt Trương Bình Sinh bỗng ngưng lại, nói.
- Có vấn đề gì, con nói cho ta nghe một chút. Trương Khôn Trung nói.
- Thái độ hợp tác của Phùng Thiên Tường không tốt, hơn nữa nói tới nói lui cũng là đối chọi gay gắt, làm cho con rất khó cầu thông với y.
- Hừ, người của Phùng gia đều là như vậy, con không cần phải để ý đến thái độ của họ, trực tiếp bàn đến nội dung tính chất là được. Nhà bọn họ có điều kiện gì?
- Phùng Thiên Tường không có nói ra điều kiện minh xác, chỉ nói là không đủ chỗ tốt, có lẽ nếu không chứng minh được nhà chúng ta có ưu thế rõ ràng, Phùng gia cũng sẽ không tỏ thái độ rõ ràng.
- Hừ, như vậy là sao, đơn giản chính là không có thành ý.
Lúc nghe Trương Bình Sinh nói xong, Trương Khôn Trung hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bình Sinh, còn gọi điện thoại cho Phùng Thiên Tường, cầu thông qua điện thoại một chút để ta xem thái độ của y rốt cục là sao?
- Ba, loại chuyện này không cần ngài phải phí tâm, tối nay con sẽ liên lạc với Phùng Thiên
Tường.
Trương Bình Sinh biến sắc, nói.
-Ta không uống phí tâm sức thì có thể thành – công sao?
Bớt nói nhảm, gọi điện thoại, mở loa ngoài to lên. Sắc
mặt Trương Khôn Trung trầm xuống, nói ra không cho
thương lượng.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân, Trương Bình Sinh cũng không dám cự tuyệt nữa, thân tình sắc mặt càng thêm buồn khổ, móc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại di động của Phùng Thiên Tường.
Số điện thoại Trường Bình Sinh vừa gọi này chính là số điện thoại trên danh thiếp đối phương cấp cho trong lần gặp trước với Phùng Thiên Tường, trong lòng Trương Bình Sinh cũng không dám chắc đối phương có bắt máy hay không.
- Alô, anh tìm ai?
Lúc điện thoại được nhấc máy, trong điện thoại di động truyền đến một thanh âm lạnh như băng, nói.
- Xin chào, tôi là Trương Bình Sinh, xin hỏi anh là Phùng Thiên Tường tiên sinh sao?
Trương Bình Sinh hỏi.
- Trương tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì? Phùng Thiên Tường thản nhiên nói.
- Phùng tiên sinh, lần trước chúng ta gặp mặt nói chuyện về việc tuyển cử hội đồng quản trị, không biết anh suy nghĩ thế nào rồi?
- Trương tiên sinh, không phải lần trước tôi đã nói với anh rồi sao? Nếu như bạn lại chuyện này thì để Trương Vĩ trực tiếp liên hệ với tôi là được.
Phùng Thiên Tường nói.
Lúc nghe được lời của Phùng Thiên Tường, sắc mặt của Trương Bình Sinh không khỏi trầm xuống, len lén liếc mắt nhìn phụ thân, thấy trên mặt phụ thân không có dị dạng mới không khỏi thở dài một hơi.
Trương Bình Sinh không muốn gọi điện cho Phùng Thiên Tường chính là sợ đối phương nhắc đến chuyện này, nhất là phụ thân còn đang đứng ngay bên cạnh mình, điều này khiến cho y không khỏi có chút mất mặt.
- Phùng tiên sinh, mặc dù Trương Vĩ là con cháu Trương gia nhưng dù sao vẫn còn quá mức trẻ tuổi, có một số việc còn chưa làm chủ được, loại chuyện này anh vẫn là nói với tôi đi.
- Trương tiên sinh, hiện tại tôi còn một số việc phải xử lý, cúp máy trước.
Phùng Thiên Tường bỏ lại một câu sau đó trực tiếp cúp điện thoại di động.
- Này. Đây là thái độ gì? Thô lỗ, vô lực, không có hàm dưỡng.
Thấy Phùng Thiên Tường trực tiếp cúp điện thoại, Trương
Bình Sinh không khỏi mắng lên một câu.
Phùng Thiên Tường luôn mồm muốn cùng đàm phán với Trương
Vĩ, lại còn trực tiếp cúp điện thoại di động của mình,
đây chẳng phải là nói một trưởng bối như ông ta còn không
có thể diện lớn như Trương Vĩ sao? Cho dù Trương Bình
Sinh lòng dạ cỏ sâu hơn nữa, trên nét mặt cũng khó mà giữ
được bình tĩnh.