Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1141: Bất ngờ (1)
Hai người đàn ông mặc áo đen đứng ngoài cửa phòng làm việc, một trái một phải đứng hai bên cửa phòng, hai người đều là cận vệ của Phùng Thiên Tường, trước đây đều đã từng có tiếp xúc với Trương Vĩ, thấy Trương Vĩ liền nói:
- Trương tiên sinh, ông chủ chúng tôi đang ở trong phòng làm việc chờ anh.
- Ừ, hai vị vất vả rồi. Trương Vĩ khẽ gật đầu ý bảo nói.
- Anh khách khi rồi, mời theo tôi.
Người đàn ông bên trái mở cửa phòng làm một dấu tay mời dẫn Trương Vĩ đi vào phòng làm việc.
-
Được.
- Trương lão đệ, chú đã đến rồi.
Thấy Trương Vĩ, Phùng Thiên Tường đứng dậy khỏi ghế sa lông, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nói.
- Tam ca, để anh chờ lâu rồi. Trương Vĩ nói.
- Giữa chúng ta không cần khách khí, ngồi đi. Phùng Thiên Tường làm một dấu tay mời, nói.
- Được.
Trương Vĩ lên tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phùng Thiên Tường.
- Lão đệ, chuyện này không có thương lượng trước với chú, chủ sẽ không cảm thấy đường đột chứ?
Phùng Thiên Tường hỏi.
- Tam ca, về chuyện này anh có thể chủ động nhớ đến em đó là đã cất nhắc em, cho em thể diện. Nếu như ngay cả điểm ấy em cũng không nhìn ra, nửa đời này của em coi như là sống uống rồi.
Trương Vĩ nói.
- Được, chúng ta đừng nói lời khách khí nữa.
Nghe Trương Vĩ nói, Phùng Thiên Tường lên tiếng, nói:
- Giao tình giữa chúng ta là giao tình giữa chúng ta, thế nhưng lợi ích của gia tộc cũng cần được đảm bảo, cho nên Trương gia muốn thu được sự ủng hộ của Phùng gia vẫn cần phải nói đến một ít điều kiện.
- Được, anh cứ nói đi. Trương Vĩ nói.
- Ừ, Phùng Thiên Tường lên tiếng nói.
- Phùng gia chủ yếu có ba điều kiện, cái thứ nhất là muốn cùng Trương gia hợp mở công ty, song phương đều năm ba mươi lăm phần trăm cổ phần công ty, ba mươi phần trăm cổ phần công ty còn lại thì thêm vào tập đoàn Hồng Đỉnh, sau đó lợi dụng tài nguyên của tập đoàn Hồng Đỉnh giúp công ty phát triển.
- Tam ca, anh cũng biết em cũng mới vào tập đoàn Hồng Đỉnh không lâu, nếu như hai chúng ta làm như vậy, có thể khiến các cổ đông khác bất
mãn hay không?
Trương Vĩ cau mày lại, hỏi.
- Sẽ không, cổ phần công ty trong tập đoàn Hồng Đỉnh rất ít, phần lớn đều là cổ phần để khống chỉ công ty con, hơn nữa trên cơ bản đều nắm ba
Trương Vĩ E mươi phần trăm cổ phần cho nên mặc kệ là ủng hộ 0 công ty nào phát triển, cổ đông của tập đoàn Hồng 6 Định cũng sẽ không bị tổn thất.
- Cổ đông của công ty con trong tập đoàn có – thể có ý kiến gì hay không? 2. Phùng Thiên Tường vừa đề cập đến cổ đông
công ty, ý tại ngôn ngoại nhưng lại không bao quát cổ đông công ty con, cho nên Trương Vĩ mới có nghi vấn.
- Hừ, bọn họ có ý kiến thì thế nào? Quyền khống chế các công ty con đều nằm trong tay của tổng công ty, bọn họ trở mình cũng không dậy nổi sóng.
Phùng Thiên Tường nói.
- Ừ, nếu như cả hai nhà đều có lợi, có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, như vậy em nghĩ điều kiện này không thành vấn đề.
Trương Vĩ trầm tư chốc lát, gật đầu nói.
- Ừ, điều kiện thứ hai là Phùng gia muốn có một chức vụ Phó tổng giám đốc khu vực trung bộ phân bộ trong nước.
- Được, chuyện này cũng không thành vấn đề. Trương Vĩ gật đầu nói.
Ngày hôm qua, Trương Vĩ đã nói chuyện với tổ phụ, đối với một chức vụ Phó tổng giám đốc khu vực trung bộ như vậy cũng nằm trong phạm vi chịu đựng của Trương Vĩ, cho nên đáp ứng mười phần thống khoái.
- Điều kiện thứ ba chính là Phùng gia muốn chức vụ tổng giám đốc công ty Hoa Dương!
- Cái gì?!
Nghe Phùng Thiên Tường nói, Trương Vĩ lộ ra vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương lại yêu cầu điều kiện này, hơn nữa lại có quan hệ trực tiếp với hắn.
Ting, ting, ting…
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên khiến cho Tô Phỉ giật mình tỉnh giấc, Tô Phỉ
mơ mơ màng màng nói: – Tên chết tiệt nào gọi điện thoại sớm như
vậy?
Tô Phỉ chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó mò lấy điện thoại di động ở đầu giường, nhìn số điện thoại trên màn hình một chút, thấy là Tô Nguyệt Như gọi điện thoại đến, ấn nút trả lời nói:
- A lô, mẹ , sao mẹ lại gọi điện sớm như vậy?
- Bảo bối, bây giờ còn sớm gì nữa, đã gần trưa rồi.
Tô Nguyệt Như nói.
- Mẹ, vậy mẹ lúc nào thì bay đến Hương Giang?
Tô Phỉ nói.
- Bảo bối, mẹ đã đến Hương Giang rồi. Tô Nguyệt Như nói.
- A… sao mẹ lại đến nhanh như vậy?
Nghe được lời của mẫu thân, Tô Phỉ từ trên giường nhảy phốc xuống, nói.
- Đúng vậy. .
Tô Nguyệt Nhu cười trả lời một câu, sau đó dùng giọng điệu trêu đùa nói:
- Con đoán xem mẹ hiện tại đang ở đâu?
Nghe được lời của mẫu thân, Tô Phỉ nhất thời có dự cảm xấu, thử dò xét hỏi:
- Mẹ, mẹ sẽ không ở trước cửa phòng khách
E sạn con ở chứ?
Bạch
õ – Ôi chao, bảo bối của mẹ thật thông minh, 2 mẹ con chúng ta thật sự là thần giao cách cảm, con
nhanh đi ra mở cửa cho mẹ đi.