Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1142: Bất ngờ (2)
- A…mẹ, mẹ thật đang ở trước cửa phòng khách sạn sao!
Tô Phỉ kinh hô một tiếng, nói rằng:
- Mẹ, sau khi đến sân bay Hương Giang sao mẹ không gọi điện thoại cho con để con đến sân bay đón mẹ?
- Không phải con đã nói vị trí khách sạn cho mẹ rồi sao? Mẹ muốn tạo cho con một chút ngạc nhiên!
Tô Nguyệt Nhu cười khẽ một tiếng, nói rằng: – Thế nào bảo bối, có phải là rất kinh hỉ hay không? Nhanh chạy ra mở rộng cửa đón mẹ nào!
- Được, mẹ, mẹ chờ con một chút. Tô Phỉ nũng nịu trả lời một cầu, trong lòng âm thầm nói một câu:
- Sớm biết mẹ sẽ như vậy thì con đã không nói cho mẹ biết vị trí khách sạn.
Tô Phỉ cúp điện thoại di động, quét mắt liếc nhìn hoàn cảnh phòng khách, ti mi kiểm tra một lần không phát hiện thấy vật phẩm gì dị thường, lúc này mới vô vô bộ ngực ngạo nhân, nói rằng:
- May mà tên Trương Vĩ kia phải đi trước, cũng không để lại quần áo, đồ dùng hàng ngày, vật phẩm trang sức gì, bằng không hôm nay mình chết
chắc.
Tô Phỉ mặc vào một bộ đồ ngủ, sau đó mới đi tới cửa phòng, nhìn qua mắt mèo một cái, sau đó mở khóa cửa phòng, mở rộng hai cánh tay trắng noãn, nũng nịu nói:
- Mẹ, người ta nhớ mẹ lắm.
Sau khi cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ở bên ngoài, người phụ nữ này có tướng mạo giống Tô Phỉ vài phần, vóc người và làn da được bảo dưỡng rất tốt, vẫn còn vài phần phong vận như xưa.
- Bảo bối, mẹ cũng nhớ con. Trên mặt mỹ phụ lộ ra một tia hòa ái, kéo Tô Phỉ vào lòng nói.
- Mẹ, mẹ có một không, nhanh vào phòng đi. Tô Phỉ vừa nói, vừa lôi kéo mâu thân vào phòng.
- Bảo bối, chỉ cần có thể gặp được con, mẹ gật đầu một cái là hết mệt mỏi.
- Mẹ, mẹ đối với con thật tốt. Tô Phỉ ôm cánh tay mẫu thân, làm nũng nói.
- Con là tâm can của mẹ, mẹ không đối tốt thì đối tốt với ai?
Tô Nguyệt Nhu nói.
- Mẹ, chúng ta ngồi lên ghế sa lông đi. Tô Phỉ ôm cánh tay của mẫu thân, nói.
- Được.
Nguyệt Nhu vừa nói, vừa quan sát xung quanh phòng khách sạn.
Đột nhiên, Tô Nguyệt Nhu bông đi tới cạnh thùng rác, phát hiện trong thùng rác có một đôi dép,
hỏi:
- Bảo bối, phòng khách sạn này chỉ có một mình con ở sao?
- Đúng vậy mẹ, làm sao thế ạ?
Nghe mẫu thân hỏi, Tô Phỉ có chút chột dạ nói.
- A, mẹ thấy trong phòng có mùi thuốc lá, liền tùy tiện hỏi một chút.
-
Làm sao lại có mùi thuốc lá chứ? Con và
Trương Vĩ đều không hút thuốc lá mà.
Tô Phỉ bật thốt lên.
- Thế nào? Người bạn tên Trương Vĩ của con 3 cũng ở cùng với con sao?
- Mẹ, mẹ thật là đáng ghét, rõ ràng là bây người ta.
Tô Phỉ hừ khẽ một cái, dùng cái miệng nũng nịu nói rằng:
- Con chỉ mời bạn đến làm khách mà thôi, còn lâu mới để hắn ở lại phòng khách sạn.
- A, thật hay gia đây? Con sẽ không nói dối mę chứ?
Tô Nguyệt Nhu hỏi.
- Mẹ, người ta làm sao lại nói dối chứ? Chính là tên Trương Vĩ của công ty Bách Ức, hắn đến nói một vài chuyện công việc với con, hơn nữa chúng ta chuẩn bị khai thác một vài hạng mục bất động sản, bắt đầu phiên giao dịch sắp tới sẽ bán ra.
- Tô Phỉ, mẹ thường hay nghe con nhắc đến người này, hai người các con thật sự chi bàn công việc thôi sao?
- Mẹ, đương nhiên là thật, chẳng lẽ mẹ không tin tưởng con sao?
Tô Phỉ chỉ vào mặt mình, cả giận nói.
- Bảo bối đừng nóng giận, sao mẹ lại không tin tưởng con chữ, mẹ là nói giỡn với con thôi.
Tô Nguyệt Nhu cười nói.
- Vậy là được rồi nha, không được suy nghĩ linh tinh nha.
Tô Phỉ nói.
- Được, bảo bối, con có phải là vừa mới rời giường không, nhanh đi rửa mặt một chút đi. Tô Nguyệt Nhu trả lời một câu, biểu hiện ra là đã tin tưởng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ:
- Chút thủ đoạn nhỏ ấy của con còn có thể giấu diếm được mẹ sao? Nếu thực sự là mời bạn đến làm khách bình thường còn phải đổi dép khác
sao?
- Được, con đi rửa mặt một chút, mẹ đi nghỉ ngơi chút đi.
- Ngoan, đi đi. Tô Nguyệt Nhu vỗ vỗ thân hình con gái, nói.
- Dạ
Tô Phỉ lên tiếng, sau đó đi vào toilet trong phòng ngủ.
hiện “chứng cớ” gì rõ ràng.
Lúc thấy được hai sợi tóc này, Tô Nguyệt Nhu lộ ra vẻ vui mừng, liên tiếp tục quan sát xuống phía dưới, phát hiện trên giường có rất nhiều dấu vết, hiển nhiên là do nam nữ hoan ái lưu lại.
Tô Nguyệt Nhu triệt để thở dài một hơi, ngồi xuống một bên đầu giường, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói rằng:
- Con nha đầu chết tiệt kia thật sự là mạnh miệng, nếu thật là bàn công việc còn có thể nói đến trên giường sao?