Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1144: Được và mất (2)
- Coi như con còn có chút lương tâm, không có “lấy tay bắt cá”.
Tô Nguyệt Nhu ôm eo thon của con gái, khẽ cười nói.
- Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Người ta làm sao có có thể để người khác đến lừa dối mẹ chứ?
Tô Phỉ ôm cánh tay mẫu thân, làm nũng nói.
Trương Vĩ ngồi trên một chiếc xe hào hoa, trực tiếp lái vào khu biệt thự cao cấp trên sườn núi, xe nhẹ đường quen đi vào biệt thự của Trương Khôn Trung, thấy Trương Khôn Trung đang ở trong phòng khách tưới hoa nhổ cỏ.
- Gia gia, cháu đã về rồi.
Trương Vĩ đi tới bên cạnh Trương Khôn Trung, cười ha hả nói.
- Tốt.
Thấy Trương Vĩ, Trương Khôn Trung lên tiếng, sau đó cầm lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, lau lau hai bàn tay của mình, nói rằng:
- Ngồi đi.
- Vâng.
Trương Vĩ vừa nói vừa đỡ Trương Khôn Trung ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh.
- A Vĩ, cháu đã nói chuyện với Phùng Thiên Tường rồi à?
Sau khi ngồi lên ghế sa lông, Trương Khôn Trung hỏi.
- Vâng, đã nói rồi, đối phương đưa ra ba điều kiện, nói nhất định phải đáp ứng ba điều kiện này mới có thể ủng hộ Trương gia chúng ta.
- A, điều kiện gì?
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Trương Khôn Trung không khỏi sáng mặt lên, hỏi.
- Điều kiện thứ nhất là muốn cùng Trương gia chúng ta hợp tác mở công ty, song phương đều năm ba mươi lăm phần trăm cổ phần, ba mươi phần trăm cổ phần còn lại thêm vào tập đoàn Hồng Đình, sau đó lợi dụng tài nguyên của tập đoàn giúp công ty phát triển.
Trương Vĩ nói.
- Hừ, Phùng gia tính toán thật tốt, muốn dựa vào nhà chúng ta kiếm tiền, bất quá chuyện này đối với nhà chúng ta cũng không tổn thất gì.
Trương Khôn Trung nói.
- Điều kiện thứ hai là muốn có được chức vụ phó tổng giám đốc khu vực trung bộ phận bộ trong nước.
- Ừm. Trương Khôn Trung lên tiếng nói.
- Điều kiện thứ ba là Phùng gia muốn thu được chức vụ tổng giám đốc công ty Hoa Dương.
- A, trách không được Phùng Thiên Tường chỉ định nhất thiết đòi gặp cháu, phòng chừng chính là vì chuyện này.
Nghe được điều kiện thứ ba, Trương Khôn Trung lộ ra một tia ngoài ý muốn, sau khi trầm tư chốc lát, hỏi:
- A Vĩ, cháu nghĩ chúng ta có nên đáp ứng ba điều kiện của Phùng gia không?
- Gia gia, thời gian cháu làm việc cho tập đoàn Hồng Đỉnh còn ít, cũng không dám múa rừu qua mắt thợ trước mặt người sáng lập ngài.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Được, vậy cháu sẽ nói một chút ý kiến của – mình, nếu như nói không đúng xin lão nhân gia 2 ngài chỉ ra chỗ sai.
- Điều kiện thứ nhất của Phùng gia là muốn liên hệ thân mật hơn với Trương gia chúng ta cho nên con nghĩ có thể đáp ứng điều kiện này. Điều kiện thứ hai và thứ ba đều là vì sự phát triển của bản thân Phùng gia, bất quá nếu so sánh với chức vụ chủ tịch thì không đáng nhắc tới, cho nên cháu nghĩ có thể đáp ứng điều kiện của đối phương.
- Ừm, cháu nói không sai, tình hình đúng là như thế.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, trên mặt Trương Khôn Trung lộ ra vẻ tươi cười, hỏi:
- A Vĩ, nếu để cho cháu từ bỏ chức vụ tổng giám đốc công ty Hoa Dương, trong lòng cháu có nguyện ý không?
Trương Khôn Trung hỏi.
- Gia gia, từ lúc cháu gia nhập công ty Hoa Dương, bỏ ra rất nhiều nỗ lực mới ngồi lên được cái ghế này, cứ như vậy buông tha chức vụ tổng giám đốc, trong lòng cháu đương nhiên là không cam lòng.
Trương Vĩ thở dài một cái, sau đó đổi giọng nói rằng:
- Bất quá, suy nghĩ cho đại cục của Trương gia chúng ta, lợi ích cá nhân của cháu không đáng là gì, cho nên cháu đồng ý từ bỏ chức vụ hiện tại.
- Được, không hổ là con cháu Trương gia chúng ta, quả nhiên là nam tử Hán có trách nhiệm, hôm nay tại đây, gia gia cảm ơn cháu.
Trương Khôn Trung lộ ra một tia áy náy, vỗ vỗ tay Trương Vĩ nói.
- Gia gia, ngài nghìn vạn lần đừng nói như vậy, đây đều là việc cháu phải làm.
Trương Vĩ khoát khoát tay nói.
- Gia gia tuy rằng lớn tuổi, thế nhưng trong lòng hết sức rõ ràng, bất kể là ai có cống hiến cho gia tộc, gia gia đều nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Sau khi nghe Trương Khôn Trung nói, Trương Vĩ tịnh không nói gì thêm, trên mặt cũng không lộ ra thần thái kiêu căng, trái lại càng thêm khiêm tốn, đạm nhiên.
- A Vĩ, cháu vất vả rồi, đi về nghỉ ngơi trước di.
Trương Khôn Trung khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai Trương Vĩ nói.
- Vâng, gia gia, vậy cháu cáo từ trước.
Trương Vĩ cười lên tiếng, sau đó đi ra khỏi biệt thự của Trương Khôn Trung, không khỏi thở dài
một hơi, thầm nghĩ:
- Tân tân khổ khổ vài chục năm một khi trở lại trước giải phóng, bây giờ mình đúng là thanh nhàn.