Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1145: Gặp mặt ở khách sạn (1)
- Mẹ, mẹ có muốn về nước không, con nghĩ trong nước bây giờ còn tốt hơn nước ngoài.
Tô Phỉ tựa đầu vào vai mẫu thân hỏi.
- Ừm, hai năm qua quốc nội phát triển rất nhanh, mẹ cũng có dự định về nước, bất quá mẹ vẫn còn một chút tài sản còn ở nước ngoài, mặc dù muốn về nước phát triển cũng không thể lập tức trở về được.
Tô Nguyệt Nhu nói.
- Vậy cũng được mà. Tô Phỉ khẽ gật đầu, nói.
- Bảo bối, lần này trước lúc mẹ rời đi sẽ lưu lại cho con mấy người bảo tiêu nhẹ, mẹ luôn cảm thấy con ở một mình không an toàn.
- Mẹ, không cần đâu, con không thích cảm giác bị người khác theo dõi.
Tô Phỉ làm nũng nói.
- Như vậy không được, mẹ lo lắng một mình con ở bên ngoài, bằng không liền theo mẹ quay trở về mỹ.
Tô Nguyệt Nhu nghiêm sắc mặt nói.
- Vậy được rồi, người ta nghe lời mẹ là được. Tô Phỉ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói.
- Ừm, vậy là được rồi, vẫn là Phỉ Phỉ bảo bối nhà chúng ta ngoan.
Thấy con gái đồng ý, Tô Nguyệt Nhu cười khẽ một tiếng, sau đó ôm sát con gái vào trong lòng.
- Đinh động…..
Bông vào lúc này, đột nhiên một hồi chuông cửa vang lên, lập tức đưa tới sự chú ý của mẹ con Tô Phỉ. Tô Phỉ đứng lên khỏi ghế sa lông, nói rằng:
- Mẹ, chắc là bạn của con đến, con ra mở cửa một chút.
- Đi đi, bảo bối.
Tô Nguyệt Nhu gật đầu, vỗ vỗ vài cơ thể thon thả của con gái, nói.
- Dạ. Tô Phỉ trả lời một câu, sau đó đi tới cửa phòng khách sạn, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Trương Vĩ đang đứng trước cửa, trong tay còn cầm một cái gió.
- Kẽo kẹt…
Tô Phỉ tiện tay mở cửa phòng ra, quay ra ngoài cửa nói với Trương Vĩ:
- Vào đi.
- Ừ, gì đang ở trong phòng à? Trương Vĩ nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy, đang ngồi trong phòng khách. Tô Phỉ gật đầu đáp.
- Lúc anh đến thấy hoa quả tươi quá liền mua một gió.
Trương Vĩ vừa nói, vừa đưa cho Tô Phỉ.
- Hay quá, vừa lúc em đang muốn ăn ô mai. Tô Phỉ cười duyên một tiếng, nhận lấy giỏ hoa quả Trương Vĩ đưa tới, dùng bàn tay trắng nõn thò cầm lấy cái giỏ, nói.
- Em thích ăn là tốt rồi.
Trương Vĩ cười khẽ một tiếng, đưa tay phải của mình ra, vỗ vào kiều đồn của Tô Phỉ, nói.
- Đáng ghét, mẹ em còn ở trong phòng khách đấy, đừng làm rộn.
Tô Phỉ uốn éo nhúc nhích thân hình mềm mại, trắng mắt liếc nhìn Trương Vĩ nói rằng:
- Đi theo em vào thôi, em giới thiệu anh cho mẹ một chút.
Trương Vĩ
a.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, sau đó chính 6 sửa lại y phục một chút, lúc này mới theo Tô Phỉ đi Z vào trong phòng khách sạn.
- Mẹ, bạn con đến gặp mẹ này.
- Chào gì ạ, con là Trương Vĩ, rất vui được gặp gì.
Trương Vĩ hơi khom người, khách khi nói.
- Xin chào, Tô Phỉ rất hay nhắc đến cậu với tôi, trong khoảng thời gian này cảm ơn cậu đã chăm sóc nó.
Tô Nguyệt Nhu đứng dậy, quan sát Trương Vĩ một phen, vừa cười vừa nói.
-
Gi, gì khách khí rồi, đây là điều con phải
làm.
Trương Vĩ cười nói.
- Hừ, anh chăm sóc cái gì chứ, còn làm bộ làm tịch.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Tô Phỉ hếch hếch cái miệng nhỏ nhắn thì thầm một tiếng.
- Trương tiên sinh, mời cậu ngồi đi. Tô Nguyệt Nhu làm một dấu tay mời, nói.
- Vâng, cảm tạ.
Sau khi Trương Vĩ khom người xác nhận, ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh.
- Xin lỗi Trương tiên sinh, hôm nay để cậu phải lặn lội qua đây một chuyến.
- Gì không cần phải khách khí như vậy, trực tiếp gọi Trương Vĩ là được.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Được, vậy gì liền gọi con là Trương Vĩ, như vậy cũng thân thiết hơn một chút.
Da.
- Đúng vậy, có một tòa nhà vừa làm xong, công ty Bách Ức cũng đang thành lập bộ phận tiêu thụ, đang chuẩn bị bắt tay vào việc tiêu thụ phòng ôc.
- Tốt, con trẻ tuổi như vậy mà đã có lòng cầu tiến, không tồi.
- Mẹ, sao mẹ lại không khích lệ con chứ? Công ty Bách Ức có quy mô ngày hôm nay, con cũng bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
Tô Phỉ khịt mũi, có chút bất mãn nói nhỏ.
- Hừ, chỉ với tính cách và năng lực của con? Mẹ còn không rõ ràng sao? Làm chuyện gì đều ba phần chung đã chán, nào có suy nghĩ làm lâu dài.
- Con đi vào phòng bếp, lấy một ít điểm tâm, rót thêm một bình trà mang qua đây.
- Gì, gì không cần phải phiền toái như vậy. Trương Vĩ nói.
- Không sao cả, nên làm mà.
Tô Nguyệt Nhu mim cười gật đầu, nói.
- Mẹ, Trương Vĩ đã nói không cần rồi sao còn phải phiền phức chứ, hay là con gọi phục vụ khách sạn nhé.
Tô Phỉ đề nghị.
- Con đã lớn như vậy, việc này cũng nên học
Cá Tô Nguyệt Nhu đưa tay phải ra, vỗ vỗ thân hình
con gái, nói.