Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1150: Trương Trung Nhạc (2)
- Ba, là Trung Nhạc gọi điện tới. Phí Lệ cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói.
Trương Vĩ
- Ừ, con nghe đi.
Trương Khôn Trung khoát tay áo, thản nhiên nói.
- Vâng.
Phí Lệ cười lên tiếng, sau đó cầm điện thoại đi sang một bên.
Sau một lát, Phí Lệ lại quay trở về, sắc mặt vui mừng càng thêm nồng đậm, nói rằng:
- Ba, Trung Nhạc vừa từ nước Mỹ về, hiện tại đã bắt xe taxi về nhà.
- Hừ, về rồi mà không trực tiếp qua nhà, còn gọi điện thoại làm gì?
Sắc mặt Trương Khôn Trung trầm xuống, nói.
- Ba, Trung Nhạc vừa xuống máy bay, có thể là do quá mệt mỏi.
Phí Lệ giải thích.
- Được rồi, con đi ra ngoài an bài một chút đi. Trương Khôn Trung khoát tay áo, nói.
. Ba có muốn Trung Nhạc đến gặp ngài hay không?
Thấy sắc mặt phụ thân không tốt, Trương Bình Sinh thử dò xét nói.
- Không cần, chúng ta bây giờ còn đang có chuyện phải thương lượng, tối nay rồi hãy nói.
Trương Khôn Trung chẳng hề để ý, nói.
- Được, ba, vậy con đi ra ngoài trước.
Phí Lệ chào hỏi một tiếng, sau đó đi ra ngoài phòng khách.
Sau khi đi ra khỏi biệt thự của Trương Khôn Trung, Phí Lệ đi vào biệt thự của mình. Vừa đi vào cửa chính liền thấy hai người đang ngồi trong phòng khách, một là Trương Trung Vân đang ở tại Hương Giang, người còn lại rõ ràng là Trương Trung Nhạc Vừa từ nước Mỹ trở về.
- Trung Nhạc, con về rồi à? Ngồi máy bay lâu như vậy có mệt hay không?
Phí Lệ đi tới cạnh ghế sa lông, kéo tay Trương Trung Nhạc, vẻ mặt ân cần hỏi han.
- Mẹ, vốn cũng rất mệt, thế nhưng lúc con gặp được mẹ thì không còn một chút nào nữa.
Trương Trung Nhạc là con thứ của Trương Bình Sinh, hai năm qua một mực ở bên nước Mỹ, tướng mạo có vài phần tương tự với Trương Trung Vân nhưng lại nhuộm tóc màu vàng. Hơn nữa y phục trên người đều theo phong cách Rock and roll, trước lỗ tai trái còn đeo một cái bông tai kim cương.
- Ai u, Nhạc Nhạc nhà chúng ta thật là ngoan, không uổng công mẹ thương con.
Phí Lệ vừa cười vừa nói.
- Mẹ, ba con đang ở đâu? Trương Trung Nhạc hỏi. –
- Ba con và gia gia đang bàn chuyện. Phí Lệ nói.
- A, vậy con đi gặp gia gia và phụ thân một chút, miện cho sau này lại bị gia gia măng.
- Có đi gặp trưởng bối hay không là chuyện của em, nhìn thấy em có mất vui hay không thì đó là chuyện của gia gia. Nói chung chính em không thẹn với lương tâm là được.
Trương Trung Nhạc dùng ngón tay cái, cà cà mũi nói.
- Trung Nhạc, bây giờ con khoan hăng đi, gia gia, phụ thân và các thúc thúc của con đang bàn chuyện, đám nhóc đồng lứa các con không có tư
- Mẹ, mẹ nói đám nhóc đồng lứa bọn con ẽ không có tư cách đi vào, có Trương Vĩ ở bên trong
không?
- Trương Vĩ có thể tham gia nói chuyện, đó là do gia gia con cho phép. Lần này người ta mượn hơi được cổ đông làm ra một chút cống hiến và bị sinh cho nên mới có tư cách qua đó nói chuyện.
về?
Trương Trung Nhạc hỏi.
- Đúng vậy, xem ra gia gia con rất thích hắn, ngay cả nhị thúc các con cũng được thơm lây. Hai người các con cũng phải biểu hiện tốt một chút, như vậy mới có thể cho phụ thân các con hãnh diện.
Phí Lệ nói.
- Oh God, không phải chứ? Đứa trẻ sống ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không có kinh nghiệm không có bằng cấp, lại chưa va chạm xã hội gì, còn muốn bọn con học tập theo hắn?
- Trung nhạc, chú chớ xem thường Trương Vĩ, tiểu tử này quả thực rất có tâm cơ. Người bình thường không đấu lại được hắn đầu.
- Đúng vậy, đám hỏi hai nhà Tô, Vệ sắp tới, chuyện hai nhà chuẩn bị liên hợp tuyển cử, chính là do Trương Vĩ phát hiện ra đầu tiên, cũng khó trách gia gia coi trọng hăn.
- A, còn có chuyện này? Vậy cũng không trách được.
Trương Trung Nhạc khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: – Đám hỏi hai nhà Tô, Vệ là của người nào?
- Tô gia Tô Quân, Vệ gia Vệ Dong.
- What?! Vệ Dong, đó chẳng phải là cô bạn thân của anh con sao? Con bé này cư nhiên lại qua lại với tiểu tử Tô Quân kia, con bé này không điên đấy chứ.
Trương Trung Nhạc kinh ngạc nói.
- Được rồi, con còn không biết xấu hổ nói người khác điên, vẫn nên tự xem lại chính mình đi, đỡ cho lại bị lão gia tử măng, đến lúc đó lại bị phụ thân đánh cho.
- Mẹ, mẹ lại khinh thường con trai mẹ như vậy sao?
- Trung Nhạc, mẹ rất để mắt đến chú, nhưng mấu chốt là chú từng làm chuyện gì đứng đắn sao?
Trương Trung Văn hừ lạnh một tiếng, nói rằng.
- Oh God, không phải chứ, tôi mới từ nước Mỹ xa xôi về, các người cư nhiên lại đánh giá tối như vậy.
Trương Trung Nhạc nói.
- Được rồi, muốn chúng ta xem trọng chủ thì chú phải làm được một vài chuyện cho ra dáng đã.
- Ok, cứ để em lo. Em từ nước Mỹ trở về chính là vì muốn làm chuyện lớn. Không phải chỉ là đám hỏi hai nhà Tô, Vệ, chuẩn bị tranh cử chức chủ tịch thôi sao?
Trương Trung Nhạc vừa nói, vừa vỗ ngực nói:
- Chuyện này em lo, một mình em là có thể giải quyết xong, khẳng định làm tốt hơn tên Trương Vĩ kia. Đến lúc đó để cha mặt mày rạng rỡ trước mặt gia gia!