Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1151: Sự khác nhau (1)

õ Trong một khách sạn năm sao xa hoa ở Hương Z Giang Tô Phỉ và Tô Nguyệt Như đang ngồi trong 3 phòng ngủ khách sạn, trên giường để rất nhiều quần – áo, đồ dùng hằng ngày và đồ trang điểm mới mua.

Tô Phỉ giống như con chim nhỏ vui sướng chạy quanh giường loay hoay lựa chọn quần áo và đồ dùng hàng ngày mới mua.

- Mẹ, mẹ thấy con mặc bộ này đẹp không?

Tô Phỉ cầm một cái váy ngắn trong tay, ướm thử lên mông, nói.

- Đẹp, Phi Phi nhà chúng ta mặc quần áo gì cũng đẹp.

Tô Nguyệt Nhu nặn ra vẻ tươi cười, nói.

- Mẹ, sau khi cùng con đi dạo phố về sao lại có chút không vui như vậy?

Tô Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, ngồi xuống bên cạnh Tô Nguyệt Nhu hỏi.

- Không có việc gì, mẹ chỉ là đi dạo phố có chút mệt mỏi mà thôi.

Nguyệt Nhu sờ sờ tóc con gái, nói.

- Mẹ, vậy con đi mở nước cho mẹ, mẹ vào phòng tắm tắm một cái nhé.

Tô Phỉ săn sóc nói.

- Không cần, Tô Phỉ nhà chúng ta là ngoan nhất, biết thương mẹ rồi. .

Tô Nguyệt Nhu lộ ra vẻ vui mừng, nói.

- Ting ting ting…

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Tô Nguyệt Nhu lấy điện thoại di động ra nhìn, trên màn hình chính là số điện thoại của Tô Mục, thần sắc trên mặt lập tức âm trầm xuống.

Tô Nguyệt Nhu trầm ngâm sau một lát, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, nói rằng:

- A lô, tôi là Tô Nguyệt Nhu.

- Nguyệt Nhu, anh là anh cả đây.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người đàn ông, trong giọng nói mang theo một tia

mừng rỡ, nói.

- Anh có chuyện gì không? Tô Nguyệt Nhu nhàn nhạt hỏi.

- Nguyệt Nhu, ngày kia Tiểu Quân sẽ đính hôn, anh muốn mời em đến Hương Giang tham gia nghi thức đính hôn.

Tô Mục nói.

-

Anh cả, tiểu Quân đính hôn với con gái nhà

ai?

- Nguyệt Nhu, chờ em trở về sẽ biết. Cô bé kia tính tình rất tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vóc người cũng đẹp, còn từng du học bên nước Mỹ, chờ lúc em tiếp xúc nhất định sẽ thích.

- Vậy sao? Tình tình có tốt hay không, có trị thức hiểu lễ nghĩa hay không tôi không biết, thế nhưng thích thì chưa chắc đâu.

Tô Nguyệt Nhu hừ lạnh một tiếng, nói.

- Nguyệt Nhu, có phải em đã nghe được gì rồi không?

- Anh phát thiệp mời rộng rãi ở Hương Giang, sợ người Hương Giang không biết đám hỏi của hai nhà Tô, Vệ. Anh nói tôi có thể không biết được sao?

Tô Nguyệt Nhu châm chọc nói.

- Nguyệt Nhu, anh biết em vẫn canh cánh trong lòng vì cái chết của phụ thân, thế nhưng chuyện đó cũng không có liên quan trực tiếp đến Vệ lão, hơn nữa Vệ lão cũng không phải cố ý.

Tô Mục khuyên.

- Nguyệt Nhu, em đừng vội cúp điện thoại, em là cô cố của Tiểu Quân, hắn là nền tới tham gia nghi thức đính hôn. Hơn nữa hai đứa bé là vô tội, cũng là thật tâm yêu nhau, nên đến chúc phúc mới phải.

- Anh cả, nếu hai đứa bé thật tâm yêu nhau, vì sao không đính hôn sớm hơn, không đính hôn muộn hơn, hết lần này lần khác lại đợi đến khi sắp tổ chức tuyển cử hội đồng quản trị mới cử hành?

Tô Nguyệt Nhu hỏi.

- Chuyện này…chuyện này chẳng phải là trùng hợp sao.

Tô Mục cười khổ một tiếng, nói.

- Trùng hợp? Tôi thấy là anh muốn mượn con đường này để thu được càng nhiều sự ủng hộ trong cuộc họp hội đồng quản trị thì có.

Tô Nguyệt Nhu nói.

- Nguyệt Nhu, tập đoàn Hồng Đỉnh cũng là tâm huyết của phụ thân, nếu như phụ thân ở trên trời có linh, anh tin tưởng ông ấy cũng sẽ hi vọng có thể nắm trong tay tập đoàn Hồng Đỉnh.

Tô Mục ngữ trọng tâm trường nói.

- Hừ, cho dù anh liên thủ với Vệ gia, cũng chỉ có một người có thể thu được chức vụ chủ tịch, tập đoàn Hồng Đỉnh thật có thể do anh nắm trong tay

sao?

Tô Nguyệt Nhu hỏi ngược lại.

- Nguyệt Nhu, huynh muội chúng ta lâu như vậy rồi không gặp, em về Hương Giang tới tham gia đính hôn trước, đến lúc đó huynh muội chúng ta cũng có thể hảo hảo nói chuyện.

Tô Mục đề nghị.

- Anh cả, em thấy anh muốn mời em tham gia lễ đính hôn là gia, muốn em tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, ở trong cuộc họp ủng hộ anh thượng vị mới là thật đi.

Tô Nguyệt Nhu lạnh lùng nói.

- Nguyệt Nhu, anh là anh ruột của em, em không ủng hộ anh thì có thể ủng hộ ai?

- Hừ, nếu như anh không liên thủ với Vệ gia, tôi nhất định sẽ ủng hộ anh trong cuộc họp hội đồng quản trị. Thế nhưng anh đã liên thủ với Vệ gia, nói vậy cũng chướng mắt chút cổ phần trong tay tôi rồi.

- Nguyệt Nhu, trước chúng ta không tiếp tục đề cập đến chuyện hội đồng quản trị nữa, lễ đính hôn của cháu ruột em, em nhất định phải tham gia chứ.

Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tham

gia!

- Thật sao?

Nghe được Tô Nguyệt Nhu buông lỏng, trên mặt Tô Mục lộ vẻ vui mừng, nói:

- Tốt lắm, chờ em bay đến Hương Giang, đến lúc đó anh sẽ cùng Tiểu Quân đến đón em.

- Không cần, hiện tôi đã đến Hương Giang rồi. Đến lúc đó tôi sẽ tự mình tham gia lễ đính hôn.

- Cái gì? Em trở về lúc nào, thế nào không báo cho anh biết một tiếng? Em bây giờ đang ở chỗ Trương Vĩ

nhà đi.

- Không cần, tôi ở khách sạn rất thuận tiện. – Anh nói cho tôi địa điểm và thời gian lễ đính hôn là 3 được, đến lúc đó tôi sẽ đến tham gia.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free