Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1152: Sự khác nhau (2)
Tô Nguyệt Nhu để lại một câu, lập tức cúp điện thoại di động.
Mỗi đại gia tộc không tránh khỏi có mấy đứa trẻ không ra gì, Trương Trung Nhạc ở trong số đông con cháu Trương gia, vừa vặn chính là nhân vật đại biểu cho những kẻ chả ra gì đó, cũng không được bất kỳ một trưởng bối Trương gia nào coi trọng.
Bởi vì Trương Trung Nhạc không được gia tộc chào đón, cũng có chút phá phách, cho nên đại thọ bảy mươi của Trương Khôn Trung, Trương Trung Nhạc cũng không kịp về chúc thọ.
Kỳ thực, sâu trong nội tâm của Trương Khôn Trung vẫn hi vọng được trưởng bối tán thành, xoay mình thay đổi hình tượng kẻ không ra gì, cho nên đêm qua mới có thể khoe khoang khoác lác, nói
mình có thể giải quyết chuyện hai nhà Tô, Vệ.
Thời gian trước khi Trương Trung Nhạc sang nước Mỹ vẫn sinh hoạt tại Hương Giang này cho nên đối với thế hệ trẻ xã hội thượng lưu Hương Giang, trên cơ bản Trương Trung Nhạc cũng quen biết gần hết.
Ba người Tô Quân, Vệ Dong, Trương Trung Nhạc đã biết nhau từ nhiều năm trước. Tuy rằng quan hệ không tốt bao nhiêu, thế nhưng vẫn biết một vài chuyện tình nào đó.
Bởi vì Vệ Dong từng có thời gian ra nước ngoài du học, cho nên tương đối phóng khoáng, ở Hương Giang có không ít chuyện xấu với đàn ông, có con em nhà giàu, có học sinh từ nước ngoài về, cũng có
một ít ngôi sao giải trí.
Trong đó, Trương Trung Nhạc biết một tiểu minh tinh, vừa mới làm bạn trai trước của Vệ Dong, cho nên đối với phương diện tình cảm của Vệ Dong có thể nói là có hiểu biết rất sâu.
Loại đệ tử phóng đãng trong gia tộc như Trương Trung Nhạc cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt. Nếu hai nhà Tô, Vệ quyết định liên thi tuyển cử, như vậy Trương Trung Nhạc nghĩ ra biện pháp duy nhất chính là trực tiếp chia rẽ liên minh hai nhà, như vậy Trương gia tự nhiên có thể không chiến mà thắng, cũng đỡ phải đi mượn hơi cổ đông khắp nơi.
Nếu đám hỏi của hai nhà Tô, Vệ chỉ là hình thức, lại gia tăng tình cảm và cơ sở lợi ích giữa hai nhà, như vậy Trương Trung Nhạc liền muốn hai nhà không thể thực hiện đám hỏi. Nói cách khác, Trương Trung Nhạc muốn phá hỏng nghi thức định hôn.
Dưới cái nhìn của Trương Trung Nhạc, chỉ cần phá hủy lễ đính hôn giữa hai nhà, như vậy hai nhà Tô, Vệ sẽ mất đi cơ sở hợp tác, thậm chí sẽ vì vậy mà trở thành cừu nhân, tương đương với trực tiếp khiến hai nhà sụp đổ.
Trương Trung Nhạc càng nghĩ càng thấy biện pháp này khả thi. Hơn nữa cũng là một biện pháp nhất lao vĩnh dật. Sau này hai nhà Tô, Vệ vĩnh viễn không thể liên hợp nữa, nếu so với việc Trương Vĩ mượn hơi cổ đông càng có cống hiến lớn hơn, vô luận là gia gia hay là phụ thân cũng sẽ phải âm thầm cảm kích y.
Cân nhắc tinh tường chuyện này xong, Trương Trung Nhạc có thể nói là nửa đêm không ngủ, hơn
(,
- Ba, mẹ, hai người đã rời giường.
Thấy cha mẹ từ trong phòng đi ra, Trương Trung nhạc vội vàng đứng lên, nói.
- A, mặt trời không phải mọc ở phía tây chứ, con cư nhiên lại dậy sớm như vậy.
Trương Bình Sinh cười lạnh một tiếng, nói.
- Ông xã, xem ông nói kia, Trung Nhạc dậy sớm lẽ nào ông cũng không vui sao?
Phí Lệ kéo tay chồng, nói.
- Ba, ngài xem ngài đi, lúc nào cũng bắt lỗi của con. Con dậy muộn ngài mắng con, con dậy sớm ngài lại châm chọc con, sớm biết như vậy con liền không trở về. Trương Trung Nhạc nhỏ giọng thầm thì một câu, có chút bất mãn nói.
- Ai…, không về thì thôi, mày cho rằng mày quý giá lắm hay sao?
Trương Bình Sinh nghiêng đầu sang chỗ khác,
nói.
- Mẹ, mẹ xem ba đi, ba nói thế là sao, đơn giản là coi con như không khí.
Trương Trung Nhạc có chút bất mãn nói.
- Trung Nhạc, ba nói gì thì im lặng mà nghe, đừng cãi lời ba.
- Được, đều là lỗi của tôi, trong mắt các người tôi không bao giờ đúng cả.
- Đừng giả bộ đáng thương nữa. Nếu con thật có bản lĩnh thì làm ta chút thành tích cho chúng ta thấy xem nào, đừng cả ngày cà lơ phất phơ nữa.
Trương Bình Sinh trách cứ.
- Ba, nếu như con khiến cho hai nhà Tô, Vệ không thể liên hợp được, giúp đỡ gia gia bảo trụ được chức vụ chủ tịch, có tính là làm một chuyện có tiền đồ hay không?
- Tiểu tử con đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, làm chuyện gì thì làm cho đến nơi đến chốn đi.
Trương Bình Sinh cười khẽ một tiếng, nói.
- Ba, chuyện ba không làm được vị tất con không thể làm được. Hơn nữa con cũng không ngốc hơn ai, chẳng qua là do con lười làm mà thôi.
- Được thôi, vậy con liền làm cho ba xem. Nếu con có thể xuất lực trong cuộc tuyển cử hội đồng quản trị này, ta sẽ tin tưởng lời nói của con, bằng không tất cả chỉ là nói suông mà thôi.
Trương Bình Sinh nói.
- Được, con sẽ làm cho ba xem, để ba biết con không ngốc hơn bất cứ kẻ nào. Cho dù là chuyện tình ba và gia gia thúc thủ vô sách thì con vẫn có thể giải quyết được. Trương Trung Nhạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm phụ thân ngồi đối diện, tràn đầy tự tin nói.
- Hừ, tiểu tử ngươi tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày đi.
Trương Bình Sinh lộ ra một tia khinh thường. Đối với đứa con trai thích sống phóng túng này, căn bản không có bất kỳ sự tin tưởng nào. Chỉ cần đối phương không gây sự, , gặp rắc rối, Trương Bình Sinh đã xem là vạn sự đại cát.