Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1153: Công phu sư tử ngoạm (1)
- Bảo bối, phải rời giường rồi, mặt trời chiếu Z nắng lên mông rồi kìa. Tô Nguyệt Nhu đi vào phòng của con gái, ngồi – xuống đầu giường con gái, vỗ vỗ thân thể mềm mại I của con gái, nói.
Mẹ, để cho người ta ngủ thêm chút nữa đi
mà.
Tô Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn mang trên mặt một tia buồn ngủ, thì thầm nói.
- Bảo bối, mau dậy đi, sau khi ăn bữa sáng mẹ sẽ dần con đi dạo phố.
Tô Nguyệt Nhu vuốt ve mái tóc Tô Phỉ, nói.
- Mẹ, hôm qua không phải chúng ta đã đi dạo phổ rồi sao? Sao hôm nay lại muốn đi dạo phố nữa
à?
Tô Phỉ hỏi.
- Bảo bối, ngày hôm qua đi dạo phố mẹ chỉ lo mua quần áo cho con, y phục của mình thì chưa mua được cái nào, ngày hôm nay muốn đi chọn vài món phục sức phối hợp.
Tô Nguyệt Nhu nói.
- Mẹ, mẹ muốn mua vào món quần áo mới không phải là để tham gia nghi thức đính hôn chứ?
Tô Phỉ dùng chăn che đi thân thể mềm mại, ngồi dậy từ trên giường hỏi.
- Cái gì cũng không thể đạt được con, nhanh lên một chút đi.
- Mẹ, gấp làm gì chứ, ngày mai đi cũng được mà.
Tô Phỉ làm nũng nói.
- Được rồi bảo bối, con có muốn đi cùng mẹ hay không đây?
Tô Nguyệt Nhu hỏi.
- Được rồi, mẹ đi đâu, con đi đó. Tô Phỉ tựa đầu vào bả vai của mẫu thân, vô cùng thân thiết nói.
- Vẫn là Tô Phỉ bảo bối ngoan, không uống công mẹ thương con.
Tô Nguyệt Nhu cười nói.
. Đó là đương nhiên, Phỉ Phỉ là áo bông nhỏ của mẹ, mẹ nói cái gì, Phỉ Phỉ làm cái đó.
- Ha hả, chỉ biết khua môi múa mép, con nếu thật nghe lời mẹ như vậy, mẹ đã có thể thắp hương cảm ơn trời phật rồi.
- Mẹ, người ta không nghe lời chỗ nào chứ. Tô Phỉ nũng nịu nói.
- Được rồi, con rất nghe lời, để Trương Vĩ theo chúng ta đến lễ đính hôn, thế nào?
Tô Nguyệt Nhu đề nghị.
- Mẹ, sao mẹ cứ luôn nhắc đến Trương Vĩ vậy? Hắn thật sự không phải bạn trai của con.
Tô Phỉ nói.
- Yên tâm đi, mẹ gọi hắn cùng đi theo không phải vì quan hệ của hai đứa mà là có ý nghĩ và mục đích khác. Con trực tiếp gọi điện báo cho hắn là được, xem hắn có nguyện ý đi cùng chúng ta hay không? Nếu như Trương Vĩ không muốn cùng đi, như vậy con cũng không cần miễn cưỡng đối phương.
- Được rồi, dù sao Trương Vĩ cũng là loại người không thấy thỏ không thả chim ưng. Nếu thật sự gây bất lợi cho hắn, hắn cũng sẽ không đi theo chúng ta.
Tô Phỉ khẽ gật đầu nói.
Sáng sớm, lúc cha con Trương Trung Nhạc phát
khu biệt thự Trương gia ở sườn núi, lái một chiếc xe Ferrari chạy vào trung tâm thành phố.
Trương Trung Nhạc vừa lái ô tô, vừa lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó bấm gọi điện thoại. Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong liền truyền đến thanh âm của một người đàn ông, trong thanh âm còn mang theo vài phần buồn ngủ, nói.
-
A lô, tôi là Lưu Đạt Áo, ai đấy ạ?
- Tiểu tử, mày còn chưa tinh ngủ à? Ngay cả Nhạc Vương gia nhà ngươi cũng không nhận ra!
Trương Trung Nhạc la mắng một tiếng, nói.
- U, là Nhạc ca sao, sao anh lại gọi điện thoại cho em?
- Đã lâu rồi không gặp, tiểu tử mày dạo này thế nào?
Trương Trung Nhạc hỏi.
. Vẫn là như cũ, gần đây nhất là đóng một bộ phim truyền hình cổ trang,
Lưu Đạt Áo nói.
- A, cũng không tệ lắm nhi, tiểu tử mày diễn nam chính ?
- Không phải, em đóng một người bạn thân của nam chính..
- Mẹ nó, tiểu tử này sao lại lăn lộn kém như vậy, càng ngày càng thụt lùi, hiện tại ngay cả diễn viên phụ còn không được diễn, trách không được cô nàng Vệ Dong không cần mày nữa.
Trương Trung Nhạc cười nhạo nói.
- Nhạc ca, anh cũng đừng nhắc đến nàng nữa. Lão tử tận tân khổ khổ hầu hạ nàng mấy tháng, chờ nàng cùng lão tử chơi một lần liền một cước đá bay lão tử, ta một chút chỗ tốt cũng không có.
Lưu Đạt Áo phẫn nộ mắng.
- Mẹ nó, đừng xưng lão tử trước mặt tao, tiểu tử mày cũng không phải thứ tốt gì, chắc là cũng ôm
ý định đào mỏ phú bà chứ gì?
- Nhạc ca, anh tìm em có chuyện gì không? Lưu Đạt Áo hỏi.
- Mày không phải nói muốn lấy chút chỗ tốt từ trên người Vệ Dong sao? Lão tử liền cấp cho mày một cơ hội kiếm chỗ tốt, liền xem tiểu tử mày có nguyện ý nắm lấy hay không thôi.
- Nhạc ca, anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được, cho dù nước sôi lửa bỏng em cũng không từ chổi.
- Được rồi, lát nữa gặp nhau ở chỗ cũ, lão tử nối trực tiếp với mày, nói qua điện thoại không tiện.
Trương Trung Nhạc nói.
- Được, bây giờ em sẽ lái xe tới, đến lúc đó chính ta gặp nhau trong hội sở để tránh đội săn ảnh bên ngoài chụp ảnh em.
- Mẹ nó, mày còn tự cho mình là Lực Đức Hoa à, con chó nào rảnh rỗi không có chuyện gì vây quanh săn ảnh mày làm cái gì?
Trương Trung Nhạc la mắng một tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Trong phòng vip hội ở Hương Giang, hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông, một người chính là Trương Trung Nhạc vừa mới chạy đến, người còn lại là Lưu Đạt Áo mà Trương Trung
Nhạc vừa gọi điện.
Giang sẽ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, a. thế nhưng thoáng cái cũng không gọi nổi tên.