Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1154: Công phu sư tử ngoạm (2)

- Nhạc ca, anh hút thuốc không?

Lưu Đạt Áo vừa nói, vừa đưa một điếu thuốc lá qua, nói.

- Mẹ nó, thuốc này là mày là lại nào thế, cất sang một bên, lấy của lão tử đi.

- Hộ…

Sau khi Lưu Đạt Áo châm điếu thuốc lên, hít một hơi khói thật sâu, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, nói:

- Nhạc ca, điếu thuốc này của anh đúng là không nói suông, tuyệt đối là cực phẩm trong các loại thuốc.

- Lời vô ích, nếu không phải là cực phẩm trong số thuốc lá ngon, lão tử thèm hút sao?

Trương Trung Nhạc rêu rao nói.

- Đúng vậy, anh là ai chứ, đường đường chính là Nhạc vương gia của Hương Giang, ở Hương

Gian trừ nhường mẹ ba phân ra ai dám không cho anh vài phần thể diện. Lưu Đạt Áo nói.

Kỳ thực đối với loại người cà vú lấp miệng em tự cho mình là tài trí hơn người phú gia đệ tử như Trương Trung Nhạc, Lưu Đạt Áo thật sự không có hảo cảm gì, nhưng muốn lăn lộn xuất đầu trong ngành giải trí, vẫn phải phụ thuộc vào loại người có tiền có thân phận này, bằng không cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện cất đầu dậy.

- Nhạc ca, anh không phải nói có một cơ hội phát tài cho em sao? Không biết là cơ hội gì?

- Chuyện Vệ Dong muốn kết hôn với tiểu tử Tô Quân kia mày biết không?

Trương Trung Nhạc hỏi.

- Biết thì thế nào? Tô gia và Tô gia nhiều tiền, thế lớn, em không thể trêu vào.

Lưu Đạt Áo nói.

- Mày không thể trêu vào nhưng lão tử có thể mà. Trương Trung Nhạc vỗ bộ ngực, động viên Lưu

Đạt Áo nói.

- Nhạc ca, có ý gì anh cứ nói thẳng. Lưu Đạt Áo đảo con ngươi một vòng, biết trong lời nói của Trương Trung Nhạc có chuyện hỏi.

- Rất đơn giản, Tô Quân và Vệ Dong không phải sắp đính hôn sao? Lão tử muốn đại nào lễ đính hôn, để lễ đính hôn của bọn họ không thể cử hành được.

Trên mặt Trương Trung Nhạc lộ một tia âm ngoan, nói.

- Nhạc ca, việc này có gì tốt với anh chứ? Chẳng lẽ anh cũng từng bị Vệ Dong đá sao?

Lưu Đạt Áo thử dò xét nói.

- Đá cái đầu mày ấy, chẳng lẽ mày cho rằng lão tử cũng là thứ hèn nhát như mày sao? Lão tử bảo mày làm thế nào thì mày cứ làm vậy là được, về phần mục đích thì đừng có hỏi nhiều.

Trương Trung Nhạc khoát tay nói.

- Được, vậy anh nói đi, rốt cục muốn em làm thế nào?

Lưu Đạt Áo hỏi.

- Rất đơn giản, mày không phải là bạn trai cũ của Vệ Dong sao? Đến lúc đó mày cũng đi tham gia lễ đính hôn, trong lễ đính hôn kể lại một chút lịch sử lúc hai người ân ái, tao nghĩ rất nhiều tân khách đều có hứng thú muốn nghe, nhất là muốn

hắc hắc.

- Nhạc ca, nếu em thật sự làm như lời anh – nói, vậy em còn có thể đi ra khỏi khách sạn đính

hôn sao? Tô gia và Vệ gia người ta sao có thể buông tha em được? Nói không chừng trực tiếp đá

em ra.

- Yên tâm đi, có lão tử che chở cho mày, không xảy ra chuyện gì đâu.

Trương Trung Nhạc tràn đầy tự tin nói.

- Nhạc ca, cho dù chúng ta không nói đến việc tổn thương trên thân thể, dù sao em cũng là một diễn viên, nếu như có sự kiện xấu gì, sự nghiệp diễn xuất của em không lâu sau liền có thể bị hủy.

- Sự nghiệp diễn xuất cái đầu mày, tiểu tử mày một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có mấy người biết mày là diễn viên. Mày gây ra chuyện xấu như vậy nói không chừng còn có thể trở nên hot hơn ấy chứ.

Không được, vậy vạn nhất sự nghiệp diễn xuất của em bị hủy thật thì trách ai? Em cũng không dám dùng tiền đồ của mình đi đặt cược. Lưu Đạt Áo trầm tư chốc lát tựa như một con cá lắc lắc đầu.

- Như vậy đi, lão tử cho mày một trăm vạn nguyên đến lúc đó cho mày coi như phí vất vả.

- Một trăm vạn? Vậy cũng quá ít đi. Lưu Đạt Áo lắc đầu nói.

- Tiểu tử mày muốn bao nhiêu? Trương Trung Nhạc nhướng mày, nói.

- Mười triệu! Lưu Đạt Áo nói.

- Mẹ nó, tiểu tử mày đến một cái lễ đính hôn, tùy tiện nói hai câu như vậy lại còn muốn mười triệu, bán cả người mày đi cũng không đến chừng đó đâu.

Trương Trung Nhạc nói.

- Nhạc ca, nếu như theo anh nghĩ, em đến phá hôn lễ tay không, không đáng anh dùng mười triệu nguyên, em còn có một vài cái video clip nóng, chỉ cần anh xem mà cảm thấy thỏa mãn, nhất định sẽ khiến cho hôn lễ của họ không thể cử hành được.

Lưu Đạt Áo chớp chớp mắt, cười nói.

- A, video clip gì, cho lão tử xem một chút. Trên mặt Trương Trung Nhạc lộ ra vẻ mong đợi,

nói.

- Nhạc ca, cái video này một ngày xuất thủ, em khẳng định không thể lăn lộn ở Hương Giang nữa, cho nên anh phải cho em một ít để chạy trốn, bằng không đánh chết em cũng không dám lấy ra.

- Nói đi, tiểu tử mày muốn bao nhiêu tiền? Trương Trung Nhạc hỏi.

- Em cần một ức! Lưu Đạt Áo đưa ra một ngón tay, ngữ khí làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không nói.

- Cái gì? Tiểu tử mày mẹ nó điên rồi, lại dám đòi lão tử một ức.

Sau khi nghe Lưu Đạt Áo nói, Trương Trung Nhạc nắm lấy cổ áo Lưu Đạt Áo, la mắng.

Nhạc ca, có đáng giá một ức hay không anh cứ xem video trước rồi sẽ biết..

Lưu Đạt Áo không chút nào phẫn nộ, trái lại lộ một nụ cười thần bí, nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free