Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1155: Khuyên bảo (1)
- Tao ngất, Lý Liên Kiệt đóng một bộ phim 2 mất sáu trăm ngàn nguyên, tiểu tử mày bất quá chi 8 đưa ra một cái video clip cư nguyên lại dám lấy của 4 lão tử một ức nhân dân tệ, tiểu tử mày muốn chết = phải không?
Trương Trung Nhạc ném điếu thuốc dở trên tay, chỉ vào mùi Lưu Đạt áo mắng.
- Nhạc ca, anh đừng nóng giận, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng không được sao?
Lưu Đạt Áo cười cười nói.
- Tiểu tử mày rốt cục có video gì, đưa cho lão tử xem một chút.
Trương Trung Nhạc nói.
- Nhạc ca, video này của em đang ở trong USB, chúng ta muốn xem thì phải cần một cái máy tính mới được.
- Cái này dễ thôi, trên xe của lão tử có máy tính, đi theo tao.
- Được.
Lưu Đạt Áo lên tiếng sau đó đi theo ra khỏi phòng.
Lúc hai người Trương Trung Nhạc ra đến bãi đỗ xe, hai người đều chui vào ô tô, sau đó Trương Trung Nhạc lấy ra một chiếc máy tính xách tay, đưa tay mở máy rồi đưa sang cho Lưu Đạt Áo bên
cạnh.
- Nhạc ca, anh chờ một chút. Lưu Đạt Áo vừa nói vừa thận trọng lấy chiếc USB ra sau đó cắm vào cổng USB máy tính xách tay.
Sau một lát, dưới thao tác của Lưu Đạt Áo, một đoạn video clip trong USB hiện lên trên màn hình. Mà nội dung đoạn video clip này quả thật cực kỳ hot, một nam cùng một nữ cùng năm trên giường ân ái vô cùng thân mật, cuồng nhiệt mà nữ chính trong đoạn clip chính là Vệ Dong mà nam chính là Lưu Đạt Áo.
- Mẹ nó, tiểu tử mày thật đúng là khá, lại có thể quay được cảnh giường chiếu này. Trương Trung Nhạc trợn to tròng mắt, một bộ không thể ngờ được nói.
- Đầu năm nay đều lưu hành phong trào này, ai không muốn để lại một chút kỉ niệm chứ?
Trên mặt Lưu Đạt Áo hiện ra một nụ cười xấu xa, hỏi:
- Nhạc ca, anh thấy cái video này thế nào?
- Không tồi, khuôn mặt và vóc người quay rất rõ ràng liếc mắt là có thể nhận ra được cô nàng Vệ Dong kia, chỉ cần tiểu tử Tô Quận xem được đoạn clip này không chừng còn tức giận chết tươi, càng chưa nói tới việc y kết hôn với Vệ Dong.
Trương Trung Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trên mặt lộ một tia cười.
- Nhạc ca, anh nói video này có đáng một ức nhân dân tệ hay không?
- Đáng cái đầu mày, tiểu tử mày chỉ là một thằng diễn viên phụ, một năm cũng chỉ có thu nhập trên dưới một trăm vạn nguyên còn không biết xấu hổ đòi lão tử một ức, mười triệu là có thể đập chết
mày rồi.
Lưu Đạt áo nắm chặt cải USB nói.
- Hừ…
Thấy bộ dạng kiên quyết của Lưu Đạt Áo, Trương Trung Nhạc cũng có chút buồn lòng, nói:
- Tiểu tử mày đừng có ở chỗ này chào giá trên trời nữa, anh cho mày một ngàn năm trăm vạn vạn nguyên, thế nào?
- Không được, em đây chính là lấy tính mạng mình đánh bạc, giá tiền thấp như vậy em sẽ không bán.
- Mẹ nó, tiểu tử mày cũng đừng coi thường, qua thôn này sẽ không còn tiệm này nữa đâu.
- Nhạc ca, xem quan hệ giữa huynh đệ chúng ta, em nói với anh một giá cuối cùng, năm nghìn vạn, thế nào?
Lưu Đạt Áo nói.
- Không được, vẫn quá cao, lão tử thoáng cái cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Trương Trung Nhạc nhìn chằm chằm vào cái USB, có chút không có ý tốt, nói.
Thấy được cử động của Trương Trung Nhạc, Lưu Đạt Áo vội vàng nhét cái USB vào lòng, mang theo một tia cảnh giác nói:
- Nhạc ca, huynh đệ ta có gì cứ từ từ nói, anh đừng dùng bạo lực.
- Tiểu tử mày sợ lão tử dùng bạo lực liền nói ra một cái giá chấp nhận được, bằng không nểu thật sự chọc giận lão tử, mày ngay cả một cọng lông cũng không chiếm được.
Trường Trung Nhạc uy hiếp nói.
Sáng hôm nay, Trương Vĩ lại gặp mặt Phùng Thiên Tường một lần nữa, chính thức đáp ứng yêu cầu của Phùng gia đề nghị. Phùng Thiên Tường biểu tự áy náy với Trương Vĩ lần nữa, Trương Vĩ cũng là hào phóng biểu thị hiểu được.
mình thoáng cái trở nên rảnh rỗi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Vĩ cùng phụ thân uống hai chén trà. Tuy rằng Trương Bình Hoa mất đi chức phó tổng giám đốc, thế nhưng Trương Khôn Trung đã đồng ý thăng chức cho ông ta làm tổng giám đốc, cho nên Trương Bình Hoa cũng không có mất hứng, ngược lại còn có vài phần
mừng rỡ so với trước kia.
- Ting ting ting…
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ nửa mê nửa tỉnh thức dậy. Trương Vĩ chậm rãi mở mắt ra, cầm điện thoại di động của mình bên cạnh lên, nhìn số điện thoại trên màn hình, trên màn hình chính là số điện thoại của Tô Phỉ.
- A lô, Phi Phi, tìm anh có việc gì sao? Trường Vũ cười hỏi.
- Trương Vĩ, ngày mai anh bận việc gì không?
Tô Phỉ hỏi ngược lại.
- Không có việc gì nha, làm sao vậy? Trương Vĩ nói.