Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1157: Phụ tử (1)
Ngày mai, hai nhà Tô, Vệ cử hành nghi thức đính hôn, đối với Trương gia mà nói coi như là một đại sự, cho nên bầu không khí trên bàn ăn có vẻ có chút áp lực, thẳng đến khi sắp ăn cơm Trương Khôn Trung mới lên tiếng nói.
- Tuy rằng hai nhà Tô, Vệ chuẩn bị làm thông gia đã cho thấy rõ ràng là muốn đối phó Trương gia chúng ta thế nhưng lễ tiết vẫn không thể thiếu được. Cho nên ngày mai ta vẫn muốn cử ra một người đi đại biểu.
Trương Khôn Trung nói.
- Ba, vậy để con đại biểu cho Trương gia đi. Trương Bình Sinh chủ động đề nghị.
- Ừ, đi thôi. Trương Khôn Trung khẽ gật đầu, nói.
- Ba, đồ ăn đã mang lên hết rồi, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.
Trương Bình Sinh đề nghị.
- Được, ăn thôi.
Trương Khôn Trung thuận miệng lên tiếng, sau đó quét mắt liếc nhìn mọi người, cũng hơi nhíu
mày, hỏi:
- Bình Hoa, sao AVì lại không về ăn cơm?
- Ba, hôm nay Vì đúng lúc có chút việc, muốn dùng cơm với bạn bè ở bên ngoài cho nên không kịp về ăn cơm.
Trương Bình Hoa nói.
- Ừ, trước đây A Vĩ đến Hương Giang rất ít, hiện tại kết giao với một vài người bạn cũng là chuyện nên làm, đối với việc phát triển sự nghiệp sau này của nó mới có lợi.
Trương Khôn Trung gật đầu đáp.
-
Đúng vậy, ba, con cũng thường dạy nó như
vậy.
Trương Bình Hoa vừa cười vừa nói.
- Bình Sinh, sao lão nhị nhà con cũng không vê ăn com?
Trương Khôn Trung khể hừ một tiếng, hỏi.
- Ba, Trung Nhạc đã lâu không về Hương Giang, ngày hôm nay vừa lúc tụ tậạp với bạn bè cho nên ăn cơm với bạn bè ở bên ngoài.
Không đợi Trương Bình Sinh kịp trả lời, Phí Lệ một bên vội vàng nói.
- Hừ, tiểu tử này chỉ biết chạy loạn khắp nơi, về tới Hương Giang cũng không thấy mặt, còn không bằng không trở lại.
Trương Khôn Trung hừ lạnh một tiếng, nói.
Sau khi nghe Trương Khôn Trung nói, Phí Lệ thoáng cái ngây ngẩn cả người. Trương Vĩ và Trường Trung Nhạc đều không về ăn cơm, lý do thoái thác của bà và Trương Bình Hoa cũng không
đang định há miệng giải thích gì đó nhưng bị – Trương Bình Sinh kéo lại, nói rằng: – Ba, ngài nói rất đúng, tiểu tử này càng ngày
càng hư hỏng rồi.
- Hừ, con còn biết tiểu tử này hư hỏng, phải quản giáo nó tốt một chút, đỡ để sau này gây ra tại họa gì!
Sắc mặt Trương Khôn Trung nghiêm túc dặn dò.
- Ba, ngài yên tâm đi, con nhớ rồi, nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt.
Trương Bình Sinh cung kính nói.
- Ừ, vậy là tốt rồi.
Trương Khôn Trung khẽ gật đầu, sau đó quay sang khoát tay áo với mọi người nói:
- Tất cả mọi người ăn cơm đi.
Vâng, ba.
- Vâng, gia gia.
Đông đảo con cháu trong Trương gia đều cung kính đáp.
Buổi tối, Phùng Thiên Tượngf mở tiệc mời khách trong nhà hàng, Trương Vĩ đương nhiên là chạy tới đúng hẹn. Trong bữa tiệc Phùng Thiên Tường biểu thị sự áy náy lần nữa, biểu hiện của Trương Vĩ cũng hết sức tự nhiên, không lộ ra chút bất mãn nào.
Cơm nước xong xuôi đã là mười giờ tối, Trương Vĩ lái ô tô vào thẳng biệt thự trên sườn núi liền thấy một chiếc Ferrari cũng theo sau, một trước
một sau lái vào khu biệt thự Trương gia.
Lúc xe hơi dừng lại, Trương Vĩ chui ra từ trong ô tô, vừa vặn thấy một người đàn ông từ trong biệt thự của Trương Khôn Trung đi tới, chính là bá phụ của Trương Vĩ, Trương Bình Sinh. Trương Vĩ cười nghênh đón, nói:
Bá phụ.
- A Vĩ đã trở về.
Lúc thấy Trương Vĩ, Trương Bình Sinh cũng gật đầu bắt chuyện, nói.
- Một người bạn mời khách, cho nên trở về muộn một chút.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Ừ, đi lại với bạn bè nhiều một chút, giao lưu là tốt.
Trương Bình Sinh khẽ gật đầu, đang muốn đang nói cái gì nhưng lại bị một thanh âm cắt đứt.
- Ba, sao ngài lại đứng ở đây?
Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đàn ông chui ra từ trong xe Ferrari, chính là con trai của Trương
Bình Sinh, Trương Trung Nhạc.
Hừ, sao trẻ thế này con mới về? Có biết bây
Sau khi thấy được con trai, Trương Bình Sinh có chút bất mãn nói.
- Ba, hắn không phải cũng về muộn sao? Sao ngài lại không nói hắn? 2. Nghe được phụ thân tán thành việc Trương Vĩ – về muộn, ngược lại răn dạy chính mình, trong lòng
Trương Trung Nhạc có chút không thăng bằng, nói.