Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1158: Phụ tử (2)
Thấy Trương Trung Nhạc lấy mình ra so sánh, Trương Vĩ không khỏi liếc mắt nhìn đối phương. Hai người đã từng gặp nhau một lần trong bữa tiệc liên hoan, cũng chỉ giới thiệu đơn giản một phen, nói chuyện với nhau cũng không nhiều. Trương Vĩ không ngờ tiểu tử này lại ăn nói không khách khí như vậy, bất quá ngay trước mặt Trương Bình Sinh cũng không tiện phát tác.
- Lời vô ích, Trương Vĩ người ta ra ngoài làm chính sự, con cho là giống như con sao? Toàn cùng với đám hồ bằng cẩu hữu hồ đồ một chỗ.
Trương Bình Sinh khiển trách.
- Ba, ngài xem thường con rồi đấy. Con đi ra ngoài không phải làm chuyện hồ đồ mà là đi làm chuyện cho gia tộc.
Trương Trung Nhạc giải thích.
- Được rồi, bớt nói những điều vô dụng với ta đi, sau này đi theo anh Trương Vĩ học tập nhiều
một chút, đừng tiếp tục chơi bời lêu lổng nữa. Trương Bình Sinh căn bản không để ý tới con trai biện giải, măng.
- Ba, sao ngài lại không chịu tin con, con thật sự là ra ngoài làm chính sự, con…
Trương Trung Nhạc phảng phất bị thiên đại oan khuất, lúc đang chuẩn bị giải thích thì bị Trương
Bình Sinh cắt lời.
- Được rồi, tiểu tử con đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa, vẫn là theo ta trở về đi.
Trương Bình Sinh căn bản không đợi con trai nói xong, nhéo lỗ tai y kéo về hướng biệt thự của
mình.
- Ai u! Ba, ngài đừng nhéo tai con nữa! Trương Trung Nhạc kêu lớn.
- Bá phụ, ngài đi thong thả.
Thấy hai người xoay người rời đi, Trương Vĩ có chút buồn cười nói.
- Ừ, cháu cũng nghi sớm đi.
Trương Bình Sinh để lại một câu, sau đó đi vào biệt thự nhà mình. Đợi lúc biệt thự đóng cửa lại mới thả lô tại con trai ra.
- Ba, đau chết mất, ngài thật đúng là lòng dạ ác độc mà, con rốt cục có phải là con ruột của ngài không đây?
Trương Trung Nhạc bưng cái lỗ tai, hộ.
- Lời vô ích, nếu con không phải là con ta, ta đã sớm đánh chết con rồi.
Trương Bình Sinh rầy một tiếng, nói.
- Ba, vậy sao ngài lại luôn trách con, tên Trương Vĩ kia không phải cùng về trễ sao? Sao ngài không đi nói hắn hai câu?
Trương Trung Nhạc có chút bất mãn nói.
- Lại nói lời vô ích, người ta không phải là con của ta, còn cần ta đến giáo huấn sao? Huống chi Trương Vĩ vì Trương gia mượn hơi một cổ
đông, trước mặt lão gia tử cũng có tiếng nói, ta dựa 5vào cái gì mà giáo huấn người ta?
Trương Bình Sinh nói.
- Lôi kéo được một gã cổ đông có gì đặc biệt, So với công lao của con căn bản là đệ tử gặp sự phụ.
- Công lao của con? Tiểu tử con có công lao cái răm ấy.
Trương Bình Sinh cười nhạo nói.
- Ba, ngài đừng xem thường con, hôm nay con ra ngoài bàn chuyện đứng đắn với bạn, cũng vì việc tuyển cử hội đồng quản trị của Trương gia làm ra cống hiến. Hơn nữa còn đảm bảo Trương gia nhất định có thể thắng được trong đợt tuyển cử lần này.
Trương Trung Nhạc nói như đinh đóng cột.
- Bớt khoác lác trước mặt ta đi, tiểu tử con có thể làm ra cống hiến gì chứ?
Trương Bình Sinh hừ lạnh một tiếng, căn bản xem như đang nghe chuyện cười.
- Hừ, bây giờ có nói thì ngài cũng không tin, con hiện tại cũng không muốn nói.
Trương Trung Nhạc vờ thần bí nói.
Ngày hôm nay, Trương Trung Nhạc nói chuyện với mẫu thân, nhõng nhéo cứng rắn muốn mười triệu từ chỗ mẫu thân, hơn nữa chính bản thân y vốn có mười triệu nguyên, lấy hai chục triệu mua được cái video kia.
Sau đó, Trương Trung Nhạc liền dùng thời gian buổi chiều và tối nhờ một đám hồ bằng cẩu hữu hỗ trợ an bài cặn kẽ chuyện này một chút, chuẩn bị đem phát video clip này trong lễ đính hôn.
Làm xong hết thảy đầu vào đấy, Trương Trung Nhạc mới trở về nhà, tự cho là mình âm thầm cống hiến cho gia tộc, trong lòng ít nhiều có chút tự hào và vinh quang. Không ngờ chào đón y lại là một trận mắng mỏ xối xả của phụ thân, trong lòng đương nhiên là cảm thấy hết sức khó chịu.
- Hanh, cố lộng huyền hư!
Sau khi nghe con trai nói, Trương Bình Sinh vung tay áo một cái, xoay người đi về gian phòng của mình, căn bản là lười nói thêm gì nữa.
- Hừ, ai bảo ngài là cha chứ, con không thèm tính toán với ngài, đợi chuyện ngày mai thành công, con nhất định sẽ làm cho ngài thất kinh. Đến lúc đó con trở thành đại công thần của Trương gia xem ngài có thể mắng ta không học vấn không nghề nghiệp nữa hay không?