Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 119: Tranh luận

- Cô có chuyện gì à?

Trương Vĩ nghe Mộ Dung Huyên gọi tên của mình, dừng bước, nghiêng đầu lại hỏi.

- Quách Bân sẽ bị công ty của các người khai trừ sao?

Trên gương mặt đẹp của Mộ Dung Huyên lộ ra một chút áy náy, hỏi.

- Chuyện này tôi cũng không nói chắc, còn phải xem ý của Từ ca.

Trương Vĩ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Huyên, trên mặt lộ ra một chút cười lạnh, đáp.

- Anh đừng có ở đây mà hả hê, chuyện này tất cả đều là do anh gây nên, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

Mộ Dung Huyên thấy được dáng dấp Trương Vĩ, lửa giận trong lòng “Vụt” phát ra, bảo.

- Mộ Dung tiểu thư, nói chuyện vẫn là nên bằng lương tâm đàng hoàng một chút, Trương Vĩ tôi làm việc không thẹn với lương tâm, chuyện này không can hệ gì tới tôi, thật ra thì cô mới là người phải kiểm điểm nhân phẩm của chính mình.

Trương Vĩ vỗ vỗ ngực trái của mình, ánh mắt sáng như tuyết, nói gằn rõ từng chữ từng câu.

- Tôi nếu không phải là sợ bị anh biết chuyện, tôi cũng không thuê phòng chỗ Quách Bân, Quách Bân cũng sẽ không đề nghị ký hợp đồng riêng, mọi chuyện cũng sẽ không náo loạn như thế này, tôi cũng không bị mất mặt như hôm nay.

Mộ Dung Huyên cắn răng nghiến lợi nói.

- Tốt thôi! Nếu cô muốn nói lí lẽ, vậy chúng ta cùng nói xem, rốt cuộc chuyện này là phải trách ai.

Trương Vĩ đáp.

Trương Vĩ một mực không muốn quá mức tính toán cùng Mộ Dung Huyên, một là bởi vì Mộ Dung Huyên là khách hàng của công ty, hai là đi so đo với một nữ nhân có vẻ không hay lắm. Nhưng mà giờ này bị dồn đến thế này, Trương Vĩ cũng không muốn gánh oan ức thay người khác.

- Tôi không ngăn cô thuê phòng từ chỗ của Quách Bân, cô tại sao lại sợ bị tôi phát hiện?

Trương Vĩ hỏi ngược lại.

- Còn… Còn không phải là bởi vì, tôi trước đã hứa thuê phòng ở chỗ anh, tôi sợ sau khi anh biết…

Mộ Dung Huyên càng nói thanh âm càng nhỏ, hiển nhiên cảm thấy lý do này có chút đứng không vững, câu nói kế tiếp thậm chí cũng không nói ra được.

- Vì sao không nói tiếp, cô cũng biết là mình thất tín sao?

Trương Vĩ cười lạnh, tiếp tục hỏi:

- Nói hồi lâu chuyện này chẳng có quan hệ gì đến tôi, hoàn toàn là do chính cô chột dạ, lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mới xảy ra một loạt chuyện như vậy!

- Chẳng lẽ anh không có một chút trách nhiệm đối với chuyện này hay sao? Lại còn dám mắng tôi là tiểu nhân!

Mộ Dung Huyên vừa thẹn vừa giận, chưa từng có người dùng giọng điệu khinh miệt như vậy nói với nàng.

- Tôi không muốn cùng một nữ nhân cãi nhau, cô có chuyện gì cứ nói thẳng, nói xong tôi còn phải chạy về trong điếm để họp.

Trương Vĩ đưa hai tay ra, làm một động tác đình chỉ, không muốn tiếp tục cãi vã, nam và nữ cãi nhau cũng không phải là việc hay ho gì.

Huống chi trong chuyện Chu Bàn Tử, Trương Vĩ lại rất cảm kích đối Mộ Dung Huyên. Nếu không phải là nhờ có Mộ Dung Huyên, hắn cũng sẽ không quen biết Chu Bàn Tử, càng không có thế ký hợp đồng trên trăm vạn, nên chủ động ngừng cuộc cãi vã không có ý nghĩa này.

- Anh nghĩ rằng tôi muốn cãi với anh sao?

Mộ Dung Huyên hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, lộ ra một khe rãnh trắng như tuyết, tiếp tục nói:

- Bất kể nói thế nào, chuyện này là tôi và anh làm liên lụy đến Quách Bân. Tôi hi vọng anh có thế nói một lời đỡ cho hắn, như vậy tôi cũng sẽ không cảm thấy mắc nợ hắn cái gì nữa.

- Được, chỉ cần gặp lúc thích hợp, tôi sẽ nói.

Trương Vĩ liếc bộ ngực cao vút của Mộ Dung Huyên một cái, tuy rằng thứ trắng như tuyết kia cực kỳ mê người, nhưng hắn lại không thế không biết xấu hổ mà nhìn nhiều hơn.

- Anh đi đi, tôi không còn chuyện gì nữa.

Mộ Dung Huyên nói như ra lệnh, có vẻ ở trên cao nhìn xuống phân công chỉ việc vậy.

- Mộ Dung tiểu thư, cô không thế đối xử với tôi hiền hòa một chút sao? Tôi tự thấy mình chưa từng làm gì có lỗi với cô, cô không cần mỗi lần gặp tôi đều dùng bộ dạng xa cách như vậy!

Loại khẩu khí này của Mộ Dung Huyên khiến cho Trương Vĩ có chút khó chịu, bản thân mình lại không phải là nhân viên của cô nàng, dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu của bà chủ nói chuyện với hắn như vậy chứ?

- Tôi không có nha, có thế là anh đã hiểu lầm rồi!

Mộ Dung Huyên nghếch lên lộ chiếc cằm trắng như tuyết, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trương Vĩ một cái.

- Vậy sao…

Trong lòng Trương Vĩ biết rõ Mộ Dung Huyên sở dĩ lạnh lùng đối với mình, là vì nhân viên của Tĩnh Huyên Trai nghĩ hắn là bạn trai của Mộ Dung Huyên. Điều này làm cho nàng rất không thoải mái, cho nên mới phải cố ý lãnh đạm với hắn.

- Vậy cần tôi nói cho Lâm Hồng Văn, Lý Mộng Phi cùng các nhân viên trong tiệm của cô biết hay không về quan hệ chân chính của hai chúng ta. Như vậy quan hệ của hai chúng ta liền sẽ rất rõ ràng, cũng không có ai hiểu lầm chúng ta nữa, cô cũng không cần cảm thấy lúng túng với tôi rồi.

Trương Vĩ nói.

- Anh đây là đang uy hiếp tôi sao?

Mộ Dung Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trương Vĩ, hỏi.

- Làm sao biết chứ? Tôi chẳng qua là cảm thấy cô phải đối tốt một chút với tôi, dù thế nào thì tôi cũng là ân nhân của cô, không phải sao?

- Tôi thừa nhận anh là người giúp tôi, nhưng tôi cũng giúp cho anh gặp Chu Bách Vạn, sau này hai bên coi như không còn ai nợ ai nữa, hi vọng anh không lấy chuyện này uy hiếp tôi!

Trên mặt Mộ Dung Huyên âm trầm dường như muốn chảy ra nước, nói.

- Nếu như mọi người đã nói rõ mọi chuyện như vậy rồi, tôi cũng nên cáo từ, gặp lại sau.

Trương Vĩ cố nặn ra vẻ tươi cười, lách qua trước người Mộ Dung Huyên, đi về phía thang máy, còn Mộ Dung Huyên thì cũng bước về phòng vừa thuê, dùng sức đạp mạnh vào cửa sắt.

Trương Vĩ đứng ở trong thang máy, nghĩ về quan hệ giữa mình và Mộ Dung Huyên, phát hiện giữa hai người cũng không có thù oán gì, nhiều nhất cũng chẳng qua là Mộ Dung Huyên vì một chút dư luận, cố ý giữ khoảng cách nhất định cùng mình, về bản chất thì không có xung đột gì lớn.

Chỉ có điều hai người vừa rồi đều vào lúc nổi nóng, nói tới nói lui tương đối sốc, nên phát sinh tranh luận vừa rồi. Nếu như lúc nãy bình tĩnh, Trương Vĩ nên lý trí bỏ qua chuyện này, mà không phải cùng một nữ nhân cãi vã.

Trương Vĩ vừa rồi bề mặt ngoài thì như có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng sản sinh ra sự tức giận rất lớn. Mộ Dung Huyên không thực hiện lời hứa, để Quách Bân lo chuyện mướn phòng thế hắn, tuy nói Trương Vĩ không thèm để ý cái hợp đồng này, nhưng lại quan tâm người khác sẽ đánh giá mình như thế nào.

Mộ Dung Huyên có thế xem như khách hàng của Trương Vĩ, nhưng lại thuê phòng từ chỗ Quách Bân, cho dù xuất phát từ loại nguyên nhân nào, đối với Trương Vĩ mà nói đều không phải là chuyện hay, thậm chí sẽ bị người khác cho là mình không đủ năng lực nghiệp vụ, không có cách nào duy trì quan hệ với khách hàng cũ.

Quách Bân một mực thích đối nghịch cùng Trương Vĩ, sau khi phát sinh chuyện này, dựa theo bản tâm tự nhiên thì khai trừ Quách Bân là tốt nhất, nhưng một khi khai trừ Quách Bân do ký hợp đồng riêng, như vậy sẽ gây lớn chuyện, thậm chí dính líu tới Trương Vĩ bị tranh giành khách hàng.

Trương Vĩ bị đồng nghiệp đoạt khách hàng, có thế nói là người bị hại, nhưng cũng có nghĩa là hắn làm việc thiếu sót, người khác sẽ có ấn tượng đây là loại không đủ năng lực, đối với Trương Vĩ mà nói thì hại lớn hơn lợi.

Sơ suất này là một vết nhơ trong sự nghiệp, Trương Vĩ tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh, cho nên việc xử lý Quách Bân, hắn và Mộ Dung Huyên đều cùng chung ý nghĩ, cho nên hắn sẽ tận lực làm cho việc này nhạt đi.

Dù sao sau khi xảy qua chuyện, Quách Bân ở trong điếm sẽ không ngốc đầu lên được, hơn nữa không có tư cách đối nghịch cùng bản thân mình, chỉ có thế ngoan ngoãn cụp cái đuôi mà đối nhân xử thế.

So với việc hại người hại mình, Trương Vĩ càng thích có lợi cho đôi bên hơn, dù sao trên thương trường này, ở lâu trong hang lớn thì tất không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi!

- – – – – oOo- – – – –

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free