Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 120: Hội nghị (1)

Sau khi Trương Vĩ về tới Trung Thông môn điếm, vừa vào cửa không thấy một bóng người, mới vừa muốn mở miệng hỏi liền gặp được Vương Kiến Phát từ phòng hội nghị bên cạnh bước ra, vẫy vẫy tay với mình tỏ ý bản thân mình đi vào phòng họp.

Trương Vĩ gật gật đầu, đi theo Vương Kiến Phát vào phòng họp, phát hiện tất cả nhân viên trong điếm đều ở bên trong, trong đó Từ Minh đang ngồi ở chủ vị, Lý Lâm, Vương Mẫn, Văn Phương ngồi phía bên trái, Vương Kiến Phát ngồi ở phía bên phải, cònQuách Bân thì lại ngồi ở cuối cùng.

Sau khi Trương Vĩ thấy được cảnh tượng như thế, cảm giác giống như là tam đường hội thẩm trong phim, nhưng may mắn chính là người chờ đợi thẩm phán không phải là mình mà là Quách Bân, khiến cho trong lòng Trương Vĩ cảm thán một câu “Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận. Quả nhiên là đúng thật!”

Quách Bân biến thành bộ dạng hiện tại này hoàn toàn là gieo gió gặt bảo, Mộ Dung Huyên vốn là khách hàng cũ của Trương Vĩ, mặc dù Mộ Dung Huyên có yêu cầu thuê phòng, Quách Bân sau khi biết thì với tư cách đồng nghiệp, cũng phải nhắc nhở Trương Vĩ một chút, chứ không phải cướp khách hàng của người khác như thế.

Tuy khách hàng là tài nguyên của Trung Thông môn điếm, nhưng cũng không phải là cùng hưởng chung, mà cùng là đồng nghiệp của nhau, khách hàng của hai bên cũng đều biết, nếu như ai cũng đều cướp khách hàng giống Quách Bân như thế, vậy cái công ty này còn có tôn ti trật tự gì chứ? Không chỉ không thế hợp tác toàn đội, mà còn gây nên mâu thuẩn nội bộ.

Cho nên có thế nói lần này Quách Bân đã phạm vào hai điều kiêng kỵ. Một là tranh giành khách hàng của đồng nghiệp. Hai là lợi dụng tài nguyên công ty để bỏ túi riêng. Chỉ dựa vào việc không tuân thủ hai định này, công ty có thế trực tiếp khai trừ Quách Bân, thậm chí khấu trừ tiền lương tháng trước cùng hoa hồng của hắn.

- Từ ca, thật xin lỗi, vừa rồi có chút việc chậm trễ.

Trương Vĩ đi tới phía bên phải Từ Minh, nói một cách áy náy.

- Không sao, ngồi xuống đi!

Từ Minh thuận miệng trả lời một câu, chỉ chỉ cái bàn, cho phép Trương Vĩ ngồi xuống cạnh hắn.

- Môn điếm chúng ta mọi người đều đã đến đông đủ, sự tình thì mọi người cũng đều biết rồi, các vị đều nói một chút đi, nói xem tóm lại nên xử lý như thế nào?

Từ Minh đã khôi phục bình tĩnh trên mặt, nhìn không ra là vui hay vẫn còn giận, ngón tay đập mặt bàn theo nhịp, làm cho lòng dạ mọi người xuất hiện một loại áp lực vô hình.

Lời tục có nói, “Quan huyện không bằng hiện quản’, không nên nhìn Từ Minh chỉ là một người quản lí cửa tiệm nhỏ, thực tế bình thường trong công việc hắn đều rất uy nghiêm, khiến cho nhân viên trong điếm đều có chút sợ hãi. Huống chi Quách Bân với tư cách là đương sự đang cúi đầu, chỉ thiếu chút nữa là đũng quần ướt đầm rồi vậy.

Sau khi nghe được những lời của Từ Minh, mọi người đều nhìn nhau, người nào cũng không có dám mở miệng trước, khiến cho không khí của phòng họp càng trở nên đè nén, giống như là sự yên lặng trước khi bão đến.

- Đông đông đông…

Chờ một lúc không thấy ai gì, Từ Minh trên mặt lộ ra một chút không nhịn được, dùng sức gõ bàn một cái nói:

-Lý Lâm, cô làm việc ở đây lâu nhất, nói ý kiến của cô đi chứ hả.

- Từ ca, tôi tuy làm trong điếm đã lâu nhưng lại chưa bao giờ gặp loại chuyện như vậy, tôi làm sao mà biết được nên làm gì bây giờ!

Lý Lâm từ chối.

Bởi chuyện này chưa có chiều hướng rõ ràng cũng chưa có định luận nào trước đó, nên người lên tiếng trước tiên có khả năng dẫn hướng sự việc, tất nhiên có khả năng sẽ bị ngôn luận sau bác bỏ, hơn nữa câu ca dao “Súng bắn chim đầu đàn” chuyện này cũng không phải chuyện tốt gì, Lý Lâm cũng không muốn nhận cái gai nhọn này.

Nghe được những lời vô nghĩa của Lý Lâm, Từ Minh không khỏi hừ lạnh một tiếng, biết được có tiếp tục hỏi tới, đối phương cũng sẽ không nói ra ý kiến gì hay, lập tức đưa mắt nhìn phía ba người Vương Mẫn, Văn Phương cùng Vương Kiến Phát.

Kết quả ba người này đều cúi đầu, cố ý tránh né ánh mắt của Từ Minh, hiển nhiên cũng không muốn phát biểu ý kiến của mình, thật ra sở dĩ mọi người đều không muốn nói ra giải thích của mình, là bởi vì bất kể như thế nào hay dở gì đều đắc tội với người.

Quách Bân cướp khách hàng của Trương Vĩ, nếu như bọn họ đề nghị không nên khai trừ Quách Bân, làm như vậy người bị hại Trương Vĩ nhất định sẽ đối cái việc đó không bằng lòng, còn nếu như bọn họ đề nghị khai trừ Quách Bân, lỡ như Quách Bân có thế ở lại, thì sau này đôi bên khó làm việc chung.

Bởi thế cho nên nghề môi giới nhìn thì đơn giản, nhưng mà cách thức lề lối bên trong là rất nhiều, có thế làm cái nghề này, phần lớn đều là nhân tinh, rất biết tính toán tâm tư của đối phương.

Từ Minh thấy được Vương Mẫn, Văn Phương, Vương Kiến Phát ba người đều tránh né ánh mắt của mình, hiểu được ba người này cùng Lý Lâm giống như vậy đều là tính toán bo bo giữ mình, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thế đưa mắt nhìn phía Trương Vĩ, phát hiện hắn không tránh không né mà nhìn thẳng bản thân mình, hiển nhiên là muốn nói ra đề nghị của mình.

Từ Minh sở dĩ hỏi ý Trương Vĩ cuối cùng, không phải là sợ Trương Vĩ bị Quách Bân tranh giành khách hàng đối với Quách Bân lòng mang bất mãn đề nghị khai trừ hắn, cũng không phải Từ Minh muốn xem kết quả.

Bởi vì trong điếm nhân viên môi giới buôn lậu đan, đối với hắn việc này không phải hay ho gì, rất dễ dàng bị quy chụp là quả lý không tốt, sau này còn muốn thăng quan tiến chức thì đó sẽ trở thành điểm yếu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free