Phòng Thuật (Dịch) - Chương 121: Hội nghị (2)
- Trương Vĩ, nói suy nghĩ của ngươi được rồi chứ hả!
Thấy được Trương Vĩ đang nhìn mình, Từ Minh cũng thấy ngại khi cố ý vòng quahỏi hắn.
Kể từ lúc trở về điếm, Quách Bân luôn lo lắng đề phòng, sợ Từ Minh sẽ khai trừ mình, đến lúc đó không chỉ có khấu trừ mình một tháng tiền lương cùng hoa hồng, thậm chí có thế không có cách nào đứng ở cái nghề này nữa.
Nghe được Từ Minh chưa có ý khai trừ mình, mà còn hỏi thăm ý đồng nghiệp của hắn, Quách Bân trong lòng có dấy lên một tia hi vọng, đang mong đợi người nào có thế thay thế hắn nói vài lời hay, có lẽ đến lúc đó Từ Minh động lòng sẽ không khai trừ hắn cũng nên.
Nhưng mà, điều khiến cho Quách Bân không ngờ đến chính là, bất luận là Lý Lâm, Vương Mẫn, Vương Kiến Phát hay là Văn Phương, lại không có ai nói giúp hắn câu gì, khiến cho tim của hắn lại trầm xuống.
Hiện tại Từ Minh kêu Trương Vĩ nói ra ý kiến của mình, Quách Bân trong lòng hoàn toàn không còn bất kỳ hi vọng gì nữa rồi, tại Quách Bân chính mình tranh giành khách hàng của Trương Vĩ, bình thường lại hay đối nghịch với hắn, tất nhiên đối phương hi vọng mình bị khai trừ, hắn nhất định sẽ nói lời bỏ đá xuống giếng.
- Từ ca, con người đâu thế hơn thánh hiền, hơn nữa mọi người đều là đồng nghiệp, không nhìn mặt Tăng thì cũng nễ mặt Phật, thế nên tôi nghỉ chỉ cần Quách Bân có thế biết sai và sửa lại, không bằng bỏ qua hắn lần này đi chứ hả!
Trương Vĩ mang dáng dấp một bộ đại nghĩa Lăng Nhiên nói.
Lời nói của Trương Vĩ vừa ra khỏi miệng, trong phòng hội nghị mọi người đều không khỏi kinh ngạc, người nào cũng không nghĩ tới Trương Vĩ sẽ thay Quách Bân nói lời tốt, trong phòng họp xuất hiện một sự yên tĩnh ngắn ngủi, thậm chí ngay cả tiếng nuốt nước miếng đều có thế nghe được.
Thật ra, sau khi Trương Vĩ đi vào phòng họp, nhìn thấu cặp mắt Từ Minh, dòm ngó nội tâm y, hắn phát hiện Từ Minh cũng không có y muốn khai trừ Quách Bân, như vậy không riêng gì Quách Bân mất mặt, toàn bộ Trung Thông môn điếm đều sẽ trở thành đề tài câu chuyện của nghề môi giới.
Chỉ có điều Từ Minh một trưởng phòng, là người quyết định, đề nghị này không thế do trong miệng của hắn nói ra, sở dĩ hắn ngay từ đầu hỏi thăm ý kiến bốn người Lý Lâm, là muốn bốn người họ thay thế Quách Bân nói lời hay, như vậy hắn cũng có thế biết thời biết thế để Quách Bân ở lại.
Nhưng điều khiến choTừ Minh không ngờ đến chính là, bốn người này vì không muốn đắc tội Trương Vĩ, đều không muốn xen vào, ai cũng không muốn thay thế Quách Bân xin tha, cuối cùng ngược lại là Trương Vĩ muốn đề nghị.
Lúc đó, Từ Minh cũng nghĩ Trương Vĩ sẽ bỏ đá xuống giếng, thậm chí cương quyết yêu cầu khai trừ Quách Bân, nhưng mà sự tình lại vượt khỏi tưởng tượng của hắn, Trương Vĩ không chỉ không yêu cầu khai trừ Quách Bân, ngược lại là chủ động thay Quách Bân xin tha.
- Từ ca, ta xem Trương Vĩ nói cũng có đạo lý, không bằng tạm tha qua Quách Bân lần này thôi, tôi tin tưởng hắn sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm này.
Văn Phương nghe Trương Vĩ thay Quách Bân xin tha, kinh ngạc rất nhiều, cũng nói phụ họa.
Văn Phương hiểu được Quách Bân là người chỉ nghĩ cho mình, theo đạo lý nói là phải xin tha cho hắn, nhưng Quách Bân dù sao vi phạm kỷ luật của công ty, cô ta chỉ là trợ lý giám sát trách nhiệm của môn điếm, vậy nên cũng không thế là người đầu tiên xin tha cho Quách Bân được.
- Từ ca, tôi cũng cảm thấy nên để Quách Bân ở lại, dù sao hắn vẫn còn là một người trẻ tuổi, phạm sai lầm cũng là không thế tránh được, cùng với đem hắn trực tiếp khai trừ rồi, cũng không bằng để cho hắn lập công chuộc tội!
Vương Mẫn đề nghị.
- Hắc, cái chủ ý này tốt, ta để cho hắn quét dọn vệ sinh một tháng, vì tiệm chúng ta mà cống hiến một chút.
Lý Lâm trong mắt lóe lên một chút vẻ giảo hoạt.
- Đúng nha, nếu là không cho hắn một một chút giáo huấn, hắn lần sau còn có thế tại phạm sai lầm, ta xem đề nghị này không tệ.
Vương Kiến Phát gật gật đầu, đồng ý.
Nếu Trương Vĩ đều không muốn truy cứu Quách Bân rồi, Vương Kiến Phát tự nhiên cũng không sẽ cùng đối phương chấp nhất, nhưng là có thế tìm người thay mình quét dọn vệ sinh, vẫn còn là một chuyện tốt.
- Được rồi, vừa rồi cho các ngươi nói, các người không nói, Trương Vĩ vừa nói xong, các người liền ở đó hùa theo.
Từ Minh vỗ bàn một cái, giả vờ cả giận nói.
- Quách Bân, cậu thấy đề nghị của mọi người thế nào, có thế không khai trừ cậu, cũng không đem chuyện này báo lên tổng bộ, nhưng cậu phải quét dọn vệ sinh không công một tháng?
Từ Minh hỏi.
- Từ… Ca, tôi… rất cảm tạ anh, tôi 10 ngàn cái đồng ý.
Quách Bân hai đấm nắm chắc, thẳng người lên ra, gương mặt hưng phấn nói, chỉ có điều bởi vì quá mức kích động, lại tái phát bệnh nói lắp cũ.
- Cậu đừng vội cảm tạ tôi.
Từ Minh phất tay áo, tiếp tục nói:
- Cậu phải đi cảm tạ Trương Vĩ, nếu không phải là hắn khoan hồng độ lượng, lấy ơn trả oán xin tha cho cậu, chuyện này cũng không có giải quyết dễ dàng như vậy.
Quách Bân nghe được lời Từ Minh nói, trong lòng cảm giác lẫn lộn, chua ngọt đắng cay đều chạy lên não, hắn từ trước đến nay với Trương Vĩ có chút không thuận, hơn nữa còn tranh giành khách hàng của Trương Vĩ, vậy mà Trương Vĩ lại chủ động xin tha cho hắn, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy thất bại, xấu hổ vô cùng